Chiều muộn, nhiệt độ càng thêm tăng cao. Tiếng ve kêu không ngừng trên cây, trong không khí có làn gió nhẹ nhàng nhưng vẫn nóng bức.
Thần Nhứ trở về sân của mình, Cảnh Hàm U đang chờ dưới hành lang, "Linh nhi đang ngủ trong đó."
Thần Nhứ gật đầu, "Để Linh nhi ngủ đi."
Hai người ngồi xuống ăn cơm, Cảnh Hàm U hỏi: "Nói chuyện lâu vậy à?"
"Sư phụ vẫn còn giận nàng, tất nhiên ta phải dỗ dành." Vừa nhắc đến chuyện này, Thần Nhứ không thể ngừng cười, những năm gần đây sư phụ càng giống hài tử, phải dỗ dành mới cao hứng, nàng cũng chỉ xem sư phụ như hài tử để dỗ dành, không những không thấy phiền mà còn thấy khá thú vị.
Cảnh Hàm U không dễ dàng như vậy, mặt mày ủ rũ, "Sư phụ có lẽ suốt đời sẽ không tha thứ cho ta."
"Tha thứ thì đã tha thứ từ lâu, chỉ là trong lòng vẫn còn chút khó chịu mà thôi." Thần Nhứ gắp một đũa thức ăn vào bát Cảnh Hàm U, "Nàng trước mặt sư phụ vẫn phải tiếp tục cẩn thận."
Cảnh Hàm U cảm thấy xương cụt cứng lại, nàng rất muốn được sư tỷ an ủi.
Khi mặt trời xuống núi, Ông Linh Tiêu tỉnh dậy, trong tiểu viện đã không còn bóng Thần Nhứ và Cảnh Hàm U. Nàng sắp xếp lại y phục, nghĩ đến hai sư tỷ luôn bận rộn vì thư viện, mình lại còn lo lắng không thể tự bảo vệ mình, quả nhiên khoảng cách rất lớn.
Đứng trong tiểu viênn, nàng ngước nhìn bầu trời xanh, những đám mây trôi nổi, về thế giới dưới núi, nàng vẫn hơi háo hức.
Buổi chiều là thời điểm nóng nhất trong ngày, số người di chuyển trong thư viện không nhiều, Ông Linh Tiêu đến Ngữ Ngưng Lâu tìm Phó Chưởng Viện, Tiếu Trường Ngữ. Tiếu Trường Ngữ từng là nữ đế Uyên Quốc, những năm ở thư viện không cần quá khắt khe tu dưỡng càng trở nên hoạt bát hơn.
"Linh nhi mau vào đi, ngoài trời nóng." Tiếu Trường Ngữ rót một chén trà đưa cho Ông Linh Tiêu.
"Tiếu sư phụ, Linh nhi sắp xuống núi." Ông Linh Tiêu đặc biệt đến để tạm biệt.
Tiếu Trường Ngữ rõ ràng đã biết từ lâu không hề ngạc nhiên, "Con định đi đâu?"
"Con muốn đi Uyên Quốc xem thử." Ông Linh Tiêu uống một ngụm trà, vị đắng, không phải vị nàng thích.
Tiếu Trường Ngữ gật đầu, "Đi Uyên Quốc cũng tốt, gặp nguy hiểm cũng sẽ có người giúp con."
Ông Linh Tiêu đỏ mặt, "Tiếu sư phụ cũng cho rằng Linh nhi không thể tự bảo vệ mình sao?"
Tiếu Trường Ngữ lấy chén khỏi tay Ông Linh Tiêu, đưa thêm vài miếng mứt cho nàng, "Võ công của con không vấn đề gì, là con tự thiếu tự tin mà thôi"
Ông Linh Tiêu ngẩng đầu, Tiếu Trường Ngữ vẫy tay, "Đừng hỏi ta tự tin thế nào, nếu ta có thể dạy được thì đã dạy rồi. Cũng đừng hỏi người khác, cứ nhìn vào thư viện này, ngoài con ra thì không ai không tự tin cả. Điều này con phải tự lĩnh hội, xuống núi tự trải nghiệm, đừng bị mấy sư tỷ của con làm sợ, những người có thiên phú như thế trên toàn lục địa này cũng không nhiều."
Ông Linh Tiêu không phải lần đầu nghe Tiếu Trường Ngữ nói như vậy, nàng che miệng cười, hai người lại trò chuyện về chuyện của Uyên Quốc, trước bữa tối, Ông Linh Tiêu rời khỏi Ngữ Ngưng Lâu.
Mặc dù Ông Linh Tiêu là đệ tử của Văn Huyền Ca, nhưng sinh mẫu của nàng là công chúa Uyên Quốc, là biểu tỷ của Tiếu Trường Ngữ, lúc trước đã được gả sang Lưu Quốc. Như vậy tính ra, Tiếu Trường Ngữ là biểu di của Ông Linh Tiêu, mối quan hệ tất nhiên lại gần gũi hơn so với người ngoài.
Vài ngày sau, các đệ tử đã lần lượt rời khỏi Phi Diệp Tân, Ông Linh Tiêu cũng đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, Văn Huyền Ca nắm lấy khăn tay nhỏ với vẻ mặt luyến tiếc, như sắp rơi nước mắt.
"Linh nhi, người ta vẫn nói nghèo ở nhà giàu trên đường, những ngân phiếu này con mang theo, ở bên ngoài nhất định đừng để bản thân thiệt thòi quá." Văn Huyền Ca lấy ra một xấp ngân phiếu nhét vào tay Ông Linh Tiêu, như thể đang nhét giấy vụn.
Ông Linh Tiêu giật mình. "Sư phụ, người thật có tiền!"
"Khụ... chỉ là chút tiền nhỏ." Văn Huyền Ca vẫy tay, nhìn Ông Linh Tiêu cất kỹ bạc mới yên tâm.
Ân Phán Liễu bước vào, nhìn thấy sư đồ đang như đang chia của, không khỏi lắc đầu, "Không cần thiết đâu." Ân Phán Liễu kéo người đi, "Nàng làm vậy sẽ khiến Linh nhi càng khó rời đi hơn."
Các đệ tử nhập thất phải học bên cạnh sư phụ 10 năm mới được xuống núi, tất nhiên sẽ có nhiều tình cảm hơn so với đệ tử thường. Những vị phu tử này đều không có con, nên đối xử với đệ tử như con của mình, dạy dỗ thực lòng và yêu thương chân thành.
"Nhiều đệ tử xuống núi như vậy, nhưng chưa từng thấy ai giống nàng." Ân Phán Liễu nói nhưng vẫn lấy khăn lau nước mắt cho Văn Huyền Ca.
"Làm sao giống được? Những hài tử khác đều rất tự tin, riêng Linh nhi của ta thì không." Văn Huyền Ca ngừng khóc, nhưng vẫn không ngừng thở dài.
"Chính vì thế mà Linh nhi phải xuống núi, trải nghiệm thêm là được." Ân Phán Liễu lắc đầu, nàng phải trông chừng Văn Huyền Ca, không thể để Huyền Ca lén xuống núi bảo vệ đệ tử.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!