Từ sau khi thương thế lành lặn, Công Dã Ti Đồng liền ôm mộng tỷ thí các đệ tử nhập thất trong thư viện. Nàng tuy tính tình ngây ngô hoạt bát, nhưng không phải kẻ hồ đồ, trước khi xuất thủ còn ngày ngày âm thầm quan sát bọn họ luyện công, muốn dò xét nội tình sâu cạn của từng người.
Kết quả là, ngoài lúc sớm mai thấy Cố Ly dẫn đệ tử bình thường luyện tập, các đệ tử nhập thất khác đều biệt tích. Nàng đem lòng nghi hoặc, hỏi Ông Linh Tiêu, mới rõ: bọn họ thường đến hậu viện hoặc hậu sơn luyện công, người thưa vắng, dễ bề tĩnh tu. Dẫu cùng xuất thân từ cùng tông môn, võ học mỗi người không giống nhau, chẳng ai muốn lộ chiêu trước người khác.
Hôm ấy, Ông Linh Tiêu theo Tần Tê xuống núi hái dược, Công Dã Ti Đồng ở lại trong thư viện buồn tay buồn chân, bèn một mình dạo bước đến hậu viện. Hậu viện có một ổ miêu, từ khi Công Dã Âm rời đi, lại sống phóng túng vô độ, hôm nay trời xanh nắng nhẹ, từng con từng con lim dim tắm nắng, lười nhác như bậc lão gia.
Một bóng người thon gầy đang ngồi đút cho tiểu miêu ăn, lũ miêu tử thấy đồ ăn cũng chỉ hững hờ, đủ biết thường ngày chúng được cưng chiều đến mức nào.
Nghe tiếng bước chân, người ấy ngoảnh đầu nhìn lại, chính là Tiêu Chiết Cốt.
Công Dã Ti Đồng thấy Tiêu Chiết Cốt mỉm cười nhìn mình, trong lòng hơi run, gượng gọi một tiếng: "Tiêu sư tỷ."
Nàng lấy Ông Linh Tiêu làm thê tử, tự nhiên phải theo bối phận gọi người. Ông Linh Tiêu là tiểu sư muội, nàng đây liền thành hậu bối, phải khom lưng gọi sư tỷ.
Tiêu Chiết Cốt vốn là người ít lời, khẽ gật đầu đáp lại: "Ngươi đến xem tiểu miêu à?"
Lẽ nào cũng giống Công Dã Âm, ưa vuốt mèo mà quên đời?
Công Dã Ti Đồng xua tay: "Không phải, ta chỉ dạo loanh quanh thôi."
"Ừm." Tiêu Chiết Cốt tiếp tục cho ăn, thần sắc vẫn như không.
Hai người trầm mặc hồi lâu, Công Dã Ti Đồng đành lên tiếng:"Tiêu sư tỷ, tỷ cũng là đệ tử nhập thất đúng không?"
Tiêu Chiết Cốt thoáng ngẩn, rồi mỉm cười nhẹ: "Nội thương của ngươi đã lành rồi nhỉ?"
Công Dã Ti Đồng vội gật đầu: "Sư tỷ, giờ tỷ có rảnh không?"
Tiêu Chiết Cốt đổ hết thức ăn vào máng, xách cái bát không lên: "Đi thôi, ta cũng định đi rửa bát đây."
Hai người ra khỏi cổng sau của thư viện. Công Dã Ti Đồng đi một hồi mới nhận ra không phải đường lên hậu sơn, mà là đường xuống núi, lấy làm nghi hoặc: "Sư tỷ, chúng ta đi đâu thế?"
"Rửa bát mà." Tiêu Chiết Cốt giơ cái bát lên lắc lắc.
Công Dã Ti Đồng tự vả vào trán, cảm thấy mình hỏi thừa. Hai người tới bên suối dưới chân núi, Tiêu Chiết Cốt rửa sạch bát, phẩy nước trên tay cho khô, rồi Công Dã Ti Đồng mới hào hứng hỏi: "Sư tỷ, giờ có thể tỷ thí rồi chứ?"
Tiêu Chiết Cốt liếc mắt đánh giá nàng từ trên xuống dưới: "Ngươi không mang theo cầm à?"
Công Dã Ti Đồng đưa tay lên, để lộ cổ tay đang quấn Khiên Hồn Ti. Tiêu Chiết Cốt cũng chẳng nhiều lời, tháo nhuyễn tiên bên hông, Thất Diệp Đằng.
Công Dã Ti Đồng nhận ra đó là Thất Diệp Đằng, chỉ thắc mắc: "Nhuyễn tiên này rõ ràng chẳng có diệp, sao lại gọi là Thất Diệp?"
Tiêu Chiết Cốt cười nhẹ: "Bởi vốn dĩ có thất diệp."
"Thế đâu rồi?" Công Dã Ti Đồng lại nhìn kỹ, lật tới lật lui vẫn chẳng thấy.
"Rụng cả rồi." Tiêu Chiết Cốt đáp, mặt không đổi sắc.
Công Dã Ti Đồng bỗng thấy mình ngốc nghếch đến độ khó tả.
Hai người tỷ thí chỉ là để luận võ giao lưu, nên tâm thái cũng thư thả, không ít hiểm chiêu cũng mạnh dạn thi triển. Kết quả, Công Dã Ti Đồng suýt bị thân pháp hoa mắt của Tiêu Chiết Cốt làm cho quay cuồng chóng mặt.
Chiêu thức của Tiêu Chiết Cốt phần lớn là thứ người thường không thể thi triển nổi, nghịch thiên đến khó tin. Nhiều phen, Công Dã Ti Đồng tưởng đã thoát khỏi tầm với, ai dè cánh tay đối phương như dài thêm một thước, khiến nàng hãi đến mức hồn vía suýt bay.
Một trận chiến khiến nàng kinh hồn, chỉ sợ trên người Tiêu Chiết Cốt bất chợt lại mọc ra thứ gì không nên mọc.
Trong khi hai người kịch chiến, bốn phía đã tụ tập không ít người tới xem, chẳng ai giấu giếm, cứ thế thản nhiên vây lại xem náo nhiệt.
Võ công của Tiêu Chiết Cốt lấy nhẹ nhàng khéo léo làm đầu, tuy khó đối phó nhưng sát thương không mạnh. Trái lại, Khiên Hồn Ti của Công Dã Ti Đồng lại lấy chuẩn xác, hiểm độc làm trọng nhưng nàng không thể hạ thủ nặng tay với sư tỷ, bởi vậy mà sau nửa ngày giao đấu, vẫn chưa thể phân thắng bại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!