Chương 142: U đầu

Đánh giá: 2 / 1 lượt

Sáng hôm sau, ánh dương chiếu rọi vào phòng của Ông Linh Tiêu. Nàng đưa tay đỡ trán, khẽ mở mắt, đầu đau như búa bổ, vừa chạm tay lên trán thì phát hiện ra một cái u lớn sưng vù.

"Ai da!" Nàng khẽ kêu lên một tiếng, đau đến nhăn cả mặt.

Bên cạnh có người trở mình, một cánh tay vươn ra ôm lấy nàng, thân người cũng thuận thế áp lên.

"Thả ra nào!" Ông Linh Tiêu đẩy người kia.

"Linh nhi..." Công Dã Ti Đồng còn chưa tỉnh hẳn, lầm bầm trong mộng, môi cũng liền dán lên.

"Ưm ưm..." Ông Linh Tiêu vùng vẫy, kết quả lại bị ôm chặt hơn.

Hôn đủ rồi, Công Dã Ti Đồng mới chịu mở mắt, "Ơ? Trán nàng sao lại có u vậy?"

Ông Linh Tiêu liền đá Công Dã Ti Đồng một cước, "Còn nói ta nữa! Trán nàng chẳng phải cũng sưng một cục sao?" Nói đoạn nàng đưa tay sờ lên trán Công Dã Ti Đồng.

"Ai da!" Công Dã Ti Đồng đau đến tỉnh hẳn.

"Sao lại ra nông nỗi này?" Ông Linh Tiêu với lấy lọ cao trong tủ đầu giường, tự bôi cho mình một chút, sau đó ngồi dậy bôi cho cả Công Dã Ti Đồng.

Thuốc mỡ trắng lạnh mát dán lên trán, lập tức dễ chịu hẳn.

"Hay ghê!" Công Dã Ti Đồng cảm thấy đỡ đau ngay, "Linh nhi, chuyện tối qua nàng còn nhớ không?" Nàng ngẫm một lúc, xác nhận bản thân hoàn toàn không nhớ gì.

Ông Linh Tiêu lắc đầu, "Say rồi, về thế nào cũng chẳng nhớ nổi."

"Ừm... để lát ra ngoài hỏi sư tỷ sư muội nàng xem sao."

Ông Linh Tiêu vừa nghe vậy liền kêu "a" một tiếng, bật dậy khỏi giường, quýnh quáng mặc y phục.

"Nàng làm gì vậy?" Công Dã Ti Đồng bị làm giật mình, co rút người vào trong chăn.

"Dậy mau, dậy mau, sáng sớm phải đến thỉnh an trưởng bối, Hoa sư phụ đã dặn rồi, nàng quên rồi sao?" Ông Linh Tiêu mặc xong còn kéo Công Dã Ti Đồng dậy mặc theo.

Hai người chỉnh trang xong, vừa ra khỏi viện đã thấy Hứa Vi Thư và Kiều Trĩ đang rình ngoài cửa, thấy hai người bước ra, liền bụm miệng cười khúc khích.

"Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng nha~"

"Đừng có nói bậy!" Ông Linh Tiêu mặt đỏ bừng.

"Á! Trán muội sao lại sưng thế kia?" Hứa Vi Thư mắt tinh, chỉ tay hỏi.

Kiều Trĩ cũng phát hiện trán Công Dã Ti Đồng cũng có u, ánh mắt xoay chuyển, "Hai người tối qua làm gì thế? Dữ dội vậy sao?"

Ông Linh Tiêu không chịu nổi nữa, giơ tay đuổi đánh, "Trĩ nhi, ngươi là công chúa đấy! Nói năng sao không biết chừng mực gì cả? Xem ta đánh cái miệng này!"

Kiều Trĩ cười khanh khách chạy mất.

Ông Linh Tiêu còn chưa hả giận, quay đầu thì thấy Hứa Vi Thư đang cười mờ ám, còn giơ ngón tay cái: "Vẫn dậy nổi, lợi hại thật đó!"

Ông Linh Tiêu lại muốn nổi đóa, Hứa Vi Thư đã sớm chuồn không thấy bóng dáng.

"Thôi thôi, đừng giận nữa mà." Công Dã Ti Đồng lại phải dỗ dành.

"Hai cái loa lớn đó, chuyện gì cũng dám nói!" Ông Linh Tiêu đã thấy rõ, chưa đến nửa ngày, lời đồn trong thư viện chắc chắn sẽ lan khắp nơi. Nghĩ vậy, nàng liền trừng mắt với Công Dã Ti Đồng, "Cái u này là sao mà có?"

Công Dã Ti Đồng mặt mũi vô tội: "Ta làm sao mà biết?"

Hai người tới viện của Văn Huyền Ca để thỉnh an trưởng bối là. Lúc này không có người ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!