Chương 141: Pháo hoa đầy trời

Đánh giá: 2 / 1 lượt

"Ưm..." Ông Linh Tiêu cọ cọ người, trườn qua níu lấy y phục của Công Dã Ti Đồng, "Để ta xem nào."

"Xem gì cơ?" Công Dã Ti Đồng tuy say mềm, nhưng vẫn không quên đưa tay ôm chặt Ông Linh Tiêu, không để nàng trốn thoát.

"Xem thử thân thể có đẹp như gương mặt không." Ông Linh Tiêu uống rượu xong lộ rõ bản tính, hóa ra cũng là một tiểu sắc lang.

Công Dã Ti Đồng cười khúc khích, "Nàng ngốc, chẳng phải đã nhìn qua rồi sao? Ta đâu đâu cũng đẹp cả." Để chứng minh lời mình nói, nàng cũng phụ giúp cởi y phục.

Ông Linh Tiêu kéo mấy lượt không cởi được y phục của Công Dã Ti Đồng, tức quá muốn ra tay thô bạo, may thay đúng lúc then cài được tìm thấy, Công Dã Ti Đồng khéo léo kéo một cái, hỉ phục liền bung ra, coi như cứu được hỉ phục giá trị liên thành.

Ông Linh Tiêu lại kéo nội y của Công Dã Ti Đồng, mà nàng cũng hết sức phối hợp. Nhưng tay nàng cũng chẳng để yên, đã nắm được cách, liền dễ dàng tháo được hỉ phục của Ông Linh Tiêu. Hai người bận bịu loay hoay, chẳng khác nào đang vật lộn.

"Tiểu sư muội, giờ là thê tử của ta rồi." Công Dã Ti Đồng lắc lắc đầu, nghĩ đến việc này là cười hớn hở.

"Nàng mới là thê tử của ta!" Ông Linh Tiêu ghé đầu vào cổ Công Dã Ti Đồng, hơi rượu phả lên làn da, khiến cổ nàng ngưa ngứa.

"Ta nói cho nàng biết, sau này nàng phải nghe lời ta." Ông Linh Tiêu ôm lấy cổ Công Dã Ti Đồng như ôm một cái gối lớn, chẳng buông tay, còn lắc lư mãi, khiến nàng choáng đầu hoa mắt.

"Nghe nàng, nghe nàng cả mà... đừng lắc nữa..." Công Dã Ti Đồng đưa tay ôm lấy eo nàng, muốn nàng ngoan ngoãn một chút.

Quả nhiên Ông Linh Tiêu nghe lời, không nhúc nhích nữa, ngủ mất rồi.

Công Dã Ti Đồng chống nửa thân lên nhìn nàng một lát, rồi lấy tay che miệng cười hồi lâu, sau đó cũng ngã xuống ngủ say.

Tân nhân đã về viện, mà trong thư viện, mọi người vẫn còn thức. Lại tán gẫu thêm chốc lát mới tản đi. Chưởng Viện cùng Giang Phong Mẫn trở về Phi Hoa Tiểu Trúc, thấy nàng ngồi bên cửa sổ, nhìn đệ tử bình thường đang thả pháo hoa ngoài sân.

Giang Phong Mẫn từ sau ôm lấy nàng, "Đang nghĩ gì vậy?"

"Nàng nói xem, có phải ta đã già rồi không?" Chưởng Viện xoa xoa mặt mình, "Hài tử cũng thành thân cả rồi."

"Sao già được?" Giang Phong Mẫn hôn lên sau cổ nàng một cái, "Nàng mãi mãi trẻ nhất."

"Nói dối!" Chưởng Viện chẳng để mặt mũi.

"Là lời thật lòng." Giang Phong Mẫn ngồi cạnh, "Vân Từ, ta sẽ cố sống lâu hơn một chút, mãi mãi bên cạnh nàng."

Chưởng Viện quay đầu nhìn Giang Phong Mẫn, ánh trăng rọi vào trong phòng, chiếu lên mặt hai người, một người khuynh quốc khuynh thành, một người si tình thâm hậu.

"Nàng nhất định phải sống lâu hơn ta, ta hy vọng được chết trong vòng tay của nàng." Chưởng Viện là người như vậy, xưa nay chẳng sợ sinh tử, chẳng sợ cô độc, nhưng lại hy vọng lúc bản thân lìa đời, Giang Phong Mẫn có thể ở bên.

"Được." Giang Phong Mẫn ôm nàng vào lòng, "Ta sẽ bên nàng đến giây phút cuối cùng."

Nàng vốn là hoàng thất Lăng Quốc, từ khi sinh ra đã mang bệnh lạ, bị nguyền rủa bởi số mệnh. Theo lý lẽ, chưa tới hai mươi tuổi đã phải vong mạng, nhưng may mắn thay, nàng gặp được Thư Vân Từ, một nữ tử dám tranh mạng với thiên đạo. Từ khi gặp nhau, sinh mệnh, tình cảm, tất thảy của nàng đều dành cho người này. Hai người đã kề vai suốt hơn hai mươi năm, với võ công của họ, còn sống được rất lâu, nhưng rồi cũng sẽ có một ngày rời khỏi thế gian.

Nàng chỉ hy vọng người chết trước là Vân Từ, vì nỗi đau nhìn người mình yêu chết đi, nàng không muốn Vân Từ phải chịu đựng.

Nam Quan Các.

Thần Nhứ rốt cuộc cũng không còn thổ huyết, Cảnh Hàm U thở phào nhẹ nhõm. Pháo hoa ngoài cửa sổ sáng rực rỡ, rọi vào phòng chập chờn.

Thần Nhứ nằm trên giường, "Pháo hoa thật đẹp."

"Ừ, các sư muội thèm nhỏ dãi lâu rồi, nếu không có Vi Chi sư tỷ trông chừng, chắc bị lén lấy đi thả từ sớm." Cảnh Hàm U cố gắng nói chuyện nhẹ nhàng để phân tán chú ý của Thần Nhứ.

"Sư muội vẫn nghịch ngợm như vậy, lần này lại làm phiền Vi Chi sư tỷ rồi." Nàng vừa cử động đã kéo trúng vết thương, đau đến nhíu mày.

"Chỗ nào đau? Ta đi gọi Huyết Tằm sư phụ đến." Cảnh Hàm U vội đứng dậy, nhưng bị Thần Nhứ gọi lại.

"Nàng đừng làm rộn nữa, có gì đáng để gọi người chứ?" Thần Nhứ thở dài, "Nàng không trách ta sao?" Vì tu luyện mà trọng thương, người nàng thấy có lý do oán giận nhất chính là Cảnh Hàm U.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!