Chương 140: Mười vạn thiêm trang

Đánh giá: 2 / 1 lượt

Cả nhà ba người Công Dã Khang bị ép phải ngồi lại dự hỉ yến, sắc mặt từng người đều khó coi cực điểm. Oái oăm thay, bọn họ còn bị xếp ngồi tại bàn chủ vị. Nhìn khắp một bàn toàn nữ tử, người nào người nấy đều dung mạo xuất chúng, ánh mắt linh động, ngập tràn khí chất, càng khiến bọn họ như ngồi trên đống lửa.

Trong không khí rộn ràng vui vẻ, đôi tân nhân đến kính rượu, các vị phu tử đều vui vẻ đưa hồng bao. Ngồi bên cạnh Công Dã Khang là Lô Tuyết Miên, người này trời sinh thích gây chuyện, cười híp mắt hỏi:

"Công Dã đại nhân, Ti Đồng thành thân, định đưa bao nhiêu của hồi môn đây?"

Công Dã Khang mặt mày sầm lại như sắt, hừ lạnh một tiếng: "Kẻ vô liêm sỉ, nào xứng nhận của hồi môn từ ta?"

Lô Tuyết Miên nghe xong, gật đầu đáp: "Phải rồi, tiểu Công Dã quả thật chẳng ra sao, không hiểu sinh phụ dạy dỗ thế nào nữa."

Bên cạnh, Vân Túy Mặc hôm nay cũng cao hứng, phụ họa theo: "Chớ nói thế, nếu thật là sinh phụ, sao nỡ để tiểu Công Dã bị bỏ mặc bấy nhiêu năm nơi Duy Âm Cung, không một lần ngó ngàng?"

Công Dã Khang bất ngờ đứng phắt dậy, gằn giọng: "Ta kính hai vị là phu tử, mong chớ tùy tiện nói lời lộng ngôn!"

Lô Tuyết Miên là người gây chuyện còn không sợ lớn chuyện, đập bàn đứng dậy: "Vi phụ bất nhân, vi mẫu bất từ, vi muội bất kính. Cả nhà các ngươi đầm ấm sum vầy, lại cố tình tới đây phá rối trong ngày đại hỉ của tiểu Công Dã. Các ngươi tưởng nơi đây là đâu?"

Lô Tuyết Miên vốn ôn nhu, nay nổi giận lại như miêu xù lông, không những không mất khí chất mà còn có phần đáng yêu.

Vân Túy Mặc ở bên gật đầu lia lịa: "Đúng đúng!"

Hai người gây náo, cả bàn tiệc lập tức lặng ngắt như tờ. Người trên bàn, kể cả tân nhân, đều đưa mắt nhìn qua, biểu tình đầy hàm ý.

"Các ngươi đừng ỷ đông hiếp yếu!" Công Dã Khang cố giữ thể diện, "Nếu chúng ta không được hoan nghênh, vậy đi là được. Cớ sao lại giữ chúng ta lại làm nhục?"

Vừa nói xong, Lương thị và Công Dã Hân cũng đứng dậy, nơi này, bọn họ một khắc cũng không muốn ở lại.

"Đi?" Lô Tuyết Miên chống nạnh, "Dễ thôi! Để lại hồi môn của các ngươi, rồi muốn đi đâu thì tùy!"

"Các ngươi... các ngươi nghèo điên rồi sao!" Tay Công Dã Khang run lên.

Công Dã Âm lúc này mới mở lời: "Của hồi môn của Ti Đồng, ta đã thay ngươi chuẩn bị đủ. Ngươi làm phụ thân, sinh ra nữ nhi, lại keo kiệt đến một xu cũng không muốn bỏ, còn mặt mũi từ ngàn dặm tới đây đòi quản hôn sự của Ti Đồng?" Nàng bật cười "Thôi thì, cứ xem như Ti Đồng không phải do ngươi sinh ra. Về sau, đừng đến làm phiền Ti Đồng. Nhất là nữ nhi này của ngươi, bao lần khiêu khích Ti Đồng, ta niệm tình tỷ muội tha mạng. Nhưng kể từ hôm nay, còn dám tới gây sự, đánh chết không tha!

Của hồi môn, các ngươi không cần lo. Nhưng đã tới rồi, chẳng lẽ tiền mừng cũng không có?"

Lô Tuyết Miên liền đưa phong bao của mình cho Công Dã Ti Đồng: "Mở ra xem đi. Đừng để người ta nói thư viện chúng ta nghèo đến điên rồi."

Đầu óc Công Dã Ti Đồng không theo kịp, nhất thời đứng ngây ra. Ông Linh Tiêu cười cười, cầm lấy phong bao, mở ra, rút ra một tờ ngân phiếu.

Một vạn lượng bạc!

Dù Ông Linh Tiêu vốn chưa từng thiếu tiền, nhưng nhìn con số này cũng phải sững người. Đây chẳng phải vì Lô Tuyết Miên hào phóng, mà có nghĩa là, mỗi vị phu tử nơi đây đều mừng hôn sự bằng một vạn lượng.

Lần đầu tiên Ông Linh Tiêu mới cảm thấy phu tử trong thư viện... thật có tiền

Công Dã Khang trừng to mắt, vừa định mở miệng, Vân Túy Mặc đã đưa hồng bao qua. Lần này, Công Dã Ti Đồng đã phản ứng kịp, đón lấy rồi tự mình mở ra, bên trong lại là một tờ ngân phiếu, một vạn lượng bạc.

Hoa Y Hồng ở phía xa liền hô lên chọc ghẹo: "Công Dã đại nhân, còn phần tiền mừng đâu rồi?"

"Vô lý đến nực cười!" Công Dã Khang giận dữ đáp "Ai lại đi mừng hôn sự bằng tận một vạn lượng bạc chứ?"

"Công Dã gia nghèo như vậy." Một giọng nói dịu dàng chợt vang lên, khiến ba người nhà họ Công Dã giật nảy mình. Nhìn kỹ lại, mới thấy là một nữ tử dung mạo thanh tú, rõ ràng chẳng ai thấy nàng bước vào, vậy mà giờ đã đứng sừng sững bên cạnh.

Ôn Vô Ảnh mỉm cười khả ái, thỉnh thoảng lại liếc về phía Công Dã Âm.

"Ta không nghèo." Công Dã Âm đời này, có thể thiếu thứ gì, tiền bạc thì chưa từng thiếu. Cửu cữu nàng, lão Lê Dương Vương, đã cho nàng vài nhân tài quản lý gia nghiệp. Những người đó nhàn rỗi không việc làm, cứ thế ngày ngày khuếch trương sản nghiệp. Mà nàng thì tiêu chẳng bao nhiêu, sợ Công Dã Ti Đồng tiêu bậy nên cũng không đưa quá nhiều. Kết quả là, bạc tiêu mãi không hết.

Công Dã Âm đưa mắt nhìn sang Công Dã Khang, cười lạnh: "Hắn cũng chẳng nghèo. Chẳng qua là không muốn cho Ti Đồng thôi."

"Cái này..." Ôn Vô Ảnh khẽ cất lời, khiến mọi người cùng quay đầu nhìn nàng. Nàng dừng một lát rồi nói: "Không tốt đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!