" A Cẩm! A Cẩm! Là nàng phải không?"
" Công tử! Ngài nhận nhầm người rồi!"
" Xin lỗi tiểu thư."
Tĩnh Y nhìn theo bóng lưng cô độc của bạch y nam tử rời đi. Nam nhân đó, đã không biết bao nhiêu lần nhận nhầm nàng với ai đó.
Mãi sau này, nàng mới biết đó là ai...
-------------
Trong rừng hoa đào hồng rực, có một đôi nam nữ đang đứng đó. Nữ tử thân vận lục y thướt tha, mái tóc dài vấn lên một nửa cố định bằng trâm ngọc.
" A Dực... Tại sao chàng lại muốn lấy ta?"
Nam nhân tên A Dực kia trầm mặc không trả lời. Không ai biết y đang nghĩ gì cả.
Tĩnh Y cười buồn, nàng cúi mặt xuống để tránh y nhìn thấy những giọt lệ trực rơi. Nàng thích y, rất thích. Nàng cũng chẳng biết đã bị y cướp mất trái tim từ bao giờ. Có lẽ là từ những ngày y nhầm nàng với cô nương khác, bóng lưng lạc lõng của y đã thu hút nàng.
Y tên Cố Dực, con trai của Cố Tướng quân và cũng là học trò của phụ thân nàng. Sau nhiều lần tình cờ gặp nhau ở ngoài, một lần y đến Tô phủ. Vừa thấy nàng, y lại vẫn giống như bao lần khác gọi nàng là " A Cẩm".
Dần dần y hay đến Tô phủ hơn, hay cùng nàng đi dạo phố, cùng nàng ngâm thơ đối chữ. Hai người cứ thế thân thiết từ bao giờ.
Nàng rất thích những lúc y dịu dàng nhìn nàng. Nhưng dần dần nàng hiểu ra... ánh mắt dịu dàng đó vốn không phải nhìn bản thân nàng.
Phụ thân và Cố Tướng quân có ý kết thông gia, y không ngần ngại đồng ý. Gia thế nhà y đã có, địa vị trong triều cũng vững chắc, tại sao lại đồng ý cuộc hôn nhân này? Lúc đó, trong lòng nàng đã nhen nhóm lên ngọn lửa hi vọng. Biết đâu, y cũng thích nàng...
Cố Dực thân vận bạch y nhìn nữ tử trước mắt giống A Cẩm đến bảy, tám phần. Ngày đó, cũng tại vườn đào này, A Cẩm cũng hỏi y một câu tương tự.
" Thiếu gia, tại sao người lại muốn lấy nô tì vậy?"
Y đưa tay lên vuốt ve mái tóc đen dài của nữ nhân phía đối diện, mỉm cười " Vì... Nàng là người trong lòng ta."
" Vì... Nàng là người..."
Cũng tại nơi đây, vậy mà lời đến miệng rồi còn bị nuốt vào. Y vẫn là không thể nói ra lời đó với nữ nhân khác. Thở dài, kéo nữ nhân đang cúi đầu, hôn nhẹ lên tóc nàng.
" Tĩnh Y, gả cho ta, vì ta thích nàng."
Nàng ngẩng đầu nhìn y, không tin vào tai mình. Y... Cũng thích nàng thật ư?
---------
Sau khi mở khăn hỉ, nhìn sự vui mừng trong ánh mắt trong veo của nữ nhân thân vận hỉ phục đỏ chói kia, y khẽ thở dài mà tự nhủ. A Cẩm giờ đã là cố nhân, nên quên nàng ấy đi mà bắt đầu cuộc sống mới. Không được phụ tấm chân tình của Tĩnh Y.
Những thứ đã mất đi, cùng những thứ không có được cũng không phải là thứ trân quý. Những thứ gắt gao nắm chặt trong tay mới là trân quý nhất.
Trong cả Cố phủ này, nàng có thể đi bất cứ đâu. Trừ tiểu phòng phía Tây."
Đó là lời y căn dặn nàng trước khi ra khỏi phủ. Nàng không muốn làm trái ý y nên cũng không đặt chân đến đó. Chỉ đi dạo quanh quẩn.
" A Cẩm cô nương? "
Theo tiếng gọi, Tĩnh Y thấy một cung nhân đang nhìn nàng. Sau khi nhìn kĩ lại, nữ tử đó biết mình gọi sai người liền sợ hãi quỳ xuống xin tha mạng.
Nàng đỡ lấy nàng ta, hòa nhã cười để trấn an rồi hỏi thăm về cô nương tên A Cẩm kia.
" Nô tì... Nô tì..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!