Chương 7: (Vô Đề)

Ta đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Lý Huyền Ca, nhìn thẳng vào mắt hắn, tiến sát lại gần hắn thêm một chút, rồi lại thêm một chút nữa.

"Cha ta còn nói với ta rằng, nếu thầy tướng số càng thân thiết với người được xem mệnh, lại thường xuyên sử dụng thuật tướng số, thì thậm chí có thể thay đổi vận mệnh của người đó."

Hắn không ngờ ta lại đến gần như vậy, cúi đầu nhìn ta, mím môi, khẽ hỏi: "Như thế này sao?"

Ta nắm tay che miệng, cúi đầu, khẽ cười thành tiếng: "Đương nhiên là không rồi. Chỉ có cha mẹ, phu thê, con cái mới được coi là đủ thân thiết. Giống như mẹ ta vậy, vốn dĩ người có mệnh trường thọ trăm tuổi, nhưng vì cha ta, nên chưa đến ba mươi tuổi đã qua đời."

Ta lui về chỗ cũ, vén rèm xe lên, nhìn ra con đường phía trước.

"Đường này hình như không đúng."

Hắn nắm tay che miệng, khẽ ho: "Ta đã bảo người ta đi đường vòng."

"Lý Huyền Ca, ngươi đã gặp mẹ ta bao giờ chưa?" Ta nhìn ra bên ngoài, đột nhiên đổi chủ đề.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Hắn ngẩn người ra: "Ta chưa từng gặp, nhưng chắc hẳn bà ấy là một người rất tốt."

"Có lẽ cha ngươi đã từng gặp."

"Ta ta?"

Ta một tay vén rèm xe lên, một tay chỉ vào con hẻm đó, quay đầu lại nhìn hắn: "Mẹ ta từ nhỏ đã sống trong con hẻm có nhà tổ của nhà ngươi, mười chín năm trước nơi đó xảy ra một vụ hỏa hoạn, tổ phụ ngươi mới dọn nhà đi. Biết đâu trước kia cha ngươi đã từng gặp bà ấy."

Hắn khẽ cau mày, định bước đến gần ta.

Đúng lúc này, xe ngựa bất ngờ dừng lại, rèm xe buông xuống, hộp đựng thức ăn đổ nghiêng, ta ngã ngửa vào lòng hắn.

Lý Huyền Ca vội vàng đưa tay đỡ lấy vai ta.

"Có chuyện gì vậy?"

Ta quay đầu lại nhìn tay hắn, hắn nhận ra ánh mắt của ta, liền vội vàng buông tay ra, lui về chỗ cũ.

Bên ngoài có người bẩm báo: "Là xe ngựa của thái tử trắc phi ạ."

Trong phòng trà, quả nhiên là nhị tỷ đang đợi ta, nhưng người muốn gặp ta, lại là một người khác.

Trong căn phòng tối, thái tử Triệu Triệt ngồi sau chiếc bàn đá dài, chậm rãi rót trà.

Hắn bưng chén trà lên, đặt trước mặt ta: "Ta được biết từ nhị tỷ ngươi rằng, phụ hoàng chỉ còn sống chưa đầy một năm nữa, ta muốn biết là ai dám cả gan mưu hại người, ta muốn..."

Ta uống một ngụm trà, khẽ cúi đầu xuống, giọng nói bình tĩnh: "Chính ngài hạ độc người."

Triệu Triệt sững người, im lặng hồi lâu, mười ngón tay bấu chặt vào mặt bàn đá, đầu ngón tay trắng bệch vì dùng sức quá mạnh: "Không thể nào... Ta tuyệt đối không làm chuyện như vậy! Sao ta có thể..."

Ta hai tay cầm chén trà, buồn chán đưa mắt nhìn quanh bốn phía, khẽ tặc lưỡi: "Thưa điện hạ, ở đây không có ai khác, người nên vui mừng mới phải. Chưa nói đến chuyện người có làm hay không, nhưng nếu có một ngày người hạ độc người, thì người nhất định sẽ thành công."

Hắn lập tức ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt u ám, đột nhiên giật lấy chén trà trên tay ta, ném mạnh vào tường: "Ta không tin! Phụ hoàng tuyệt đối sẽ không ép ta đến mức phải làm ra chuyện này!"

Ta ngẩn người, chẳng phải hắn đã tin rồi sao? Thậm chí còn đổ lỗi cho người khác.

Ta đứng dậy rời đi.

Triệu Triệt bình tĩnh lại, im lặng một lúc: "Nếu đã vậy, ngày hôm đó ở đại điện, tại sao ngươi không chọn ta? Ta sẽ không thành công sao?"

Ta dừng bước, lạnh lùng nói: "Năm đó hạn hán ở Tây Nam, đất đai khô cằn, hoa cỏ không mọc, điện hạ cứu tế suốt tám tháng trời, vậy mà mới ba tháng, lương thực của quan phủ đã cạn kiệt, nhưng đến tháng thứ sáu, người vẫn còn ngựa để giết."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!