Ta ôm lấy cánh tay hắn: "Nàng ta biết chàng tiết lộ hành tung của Thịnh quốc công cho Thái tử rồi!"
Thôi Tống từ trên cao nhìn xuống Dương Hằng: "A Hằng, Thịnh quốc công bị phục kích, sống c.h.ế. t chưa rõ, nàng có biết không?"
Dương Hằng và hắn nhìn nhau hồi lâu, chậm rãi đưa tay lên, muốn chạm vào hắn: "Tử Hành."
Nàng ta nói rồi nghẹn ngào.
Ta đúng lúc tỏ vẻ tò mò: "Tử Hành?"
Thôi Tống nghiêng đầu nhìn ta, nhàn nhạt cụp mắt nói: "Là tên tự của ta."
Ta lặng lẽ liếc nhìn Dương Hằng. Nàng ta nhắm mắt lại, dựa vào tường ngồi ngửa ra, thở dài một hơi: "Cha ta vẫn chưa chết, ngươi tự lo liệu đi."
Ta kéo kéo tay áo hắn: "Đại nhân, nếu để Thịnh quốc công biết, chúng ta đối xử với con gái của ông ta như vậy, hai chúng ta đều sẽ c.h.ế. t không có chỗ chôn thân."
Thôi Tống nhíu mày, lùi về sau nửa bước, nhìn quanh những người trong phòng: "Đây đều là người của ai?"
"Là sự bồi thường của tên cẩu tặc Lý Huyền Ca kia khi bỏ rơi ta."
Ta nói với giọng bi thương, ngẩng đầu nhìn hắn: "Chi bằng cứ bỏ mặc Dương Hằng ở đây, đại nhân cùng ta bỏ trốn đi."
Mọi người nhìn nhau.
Thôi Tống nghe vậy liền cụp mắt xuống, vẻ mặt vô cảm đẩy tay ta ra, cầm lấy chiếc đèn trên bàn, đi vào phòng trong, hất lên màn giường.
Lửa dần bốc lên trong phòng.
Ta rất kinh ngạc.
"Cứ để Thịnh quốc công ghi hận này lên đầu Thái tử đi."
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Thôi Tống kéo ta đi ngay.
Dương Hằng cố nén đau đớn dữ dội, mười ngón tay bấu chặt vào khe tường, muốn đứng dậy, lần này đến lần khác, lại không thể bò dậy.
"Thôi Tống, chàng điên rồi sao? Đây không phải con của chàng sao! Đây là con của chàng đó!"
Nàng ta suy sụp thất thần, vừa khóc vừa mắng, giọng nói nghẹn ngào: "Chàng quên rồi, chàng đều quên rồi, chàng chỉ gặp ta một lần, liền đến cửa cầu hôn ta..."
Ta quay đầu lại nhìn Dương Hằng: "Đại nhân, dù sao cũng là A Hằng, phải để nàng ấy ra đi đau đớn như vậy sao?"
Ta đưa kiếm vào lòng bàn tay hắn.
Thôi Tống dừng bước, hít sâu một hơi: "Nàng nói có lý."
Hắn cầm kiếm xoay người lại, quyết định cho Dương Hằng một cái c.h.ế. t thống khoái.
"A Hằng, đừng sợ."
Dương Hằng cắn chặt môi dưới, chăm chú nhìn hắn: "Thôi Tống, ta xuống dưới đó đợi chàng!"
Ta lặng lẽ nhìn bóng lưng hắn, dùng vải băng bó lung tung bàn tay, cúi người nhặt thanh kiếm dưới đất lên.
Cuối cùng cũng đến cảnh này rồi.
Khoảnh khắc tiếp theo, Thôi Tống ra tay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!