***
Tạ Cẩn Du bị hiện thực đả kích tới mức không ngẩng đầu dậy nổi, cảm giác mình chẳng còn mặt mũi nào để đối diện với Liễu Ký Minh nữa, chỉ nhìn vào mắt hắn thôi cũng đủ khiến cho mặt cô ê ê rồi.
Mày đúng là hết xài rồi, Tạ Cẩn Du, dám làm cả chuyện tày trời này nữa!
Cô sắp bị bản thân trước khi mất trí nhớ làm cho điên tiết thật rồi!
Chân mày cô chau lại, giãn ra, rồi chau lại, dáng vẻ chịu dày vò này đều lọt hết vào mắt Liễu Ký Minh. Liễu Ký Minh khép lại cổ áo bị kéo mở, lẽ ra nên thở phào một hơi, nhưng lúc ngồi dậy lại nhìn thấy Tạ Cẩn Du đáng lý phải có bộ dạng tiểu nhân đắc chí, bây giờ lại cứ như mây đen giăng đầy đầu.
Đây là sao?
Ánh mắt hắn thoáng dao động, lên tiếng hỏi dò: "Cẩn Du?"
Hắn giơ tay lên muốn vuốt tóc cô, nhưng nào ngờ Tạ Cẩn Du lại nghiêng đầu tránh như gặp phải hổ báo.
Hành động này đúng là có một không hai.
Chân mày của Liễu Ký Minh cũng cau lại.
"Vậy là sao?" Lẽ nào vì mình không chịu cùng nàng... nên dỗi mất rồi?
Tạ Cẩn Du nhấc mi lên nhìn hắn một cái, trong ánh mắt có lên án, có tủi thân, có khó hiểu, thậm chí có cả... sợ.
Sợ? Tạ Cẩn Du trước nay không sợ trời sợ đất cũng có lúc sợ? Hắn làm cho cô sợ?
Liễu Ký Minh chầm chậm thu tay về, tới chính hắn cũng không ý thức được tay mình đang siết chặt thành quyền, như cố dằn nén bất an trong lòng.
"Nàng..." Nhớ ra gì ư?
Còn chưa thốt ra lời Tạ Cẩn Du đã chen ngang, có vẻ rất gấp gáp, như sợ hắn sẽ nói ra chuyện gì không nên nói.
"Sư thúc, tại sao chàng lại yêu ta?"
Liễu Ký Minh đờ ra, đồng tử chợt co lại.
Tạ Cẩn Du không nhận được câu trả lời đúng như trong dự đoán. Cũng đúng thôi, người uống Nam Kha làm sao biết được nguyên nhân mình yêu đối phương? Cô còn hy vọng nhận được câu trả lời gì đây? Hơn nữa, Liễu Ký Minh là kiểu người nào chứ? Lạnh lùng ít nói, kiêu ngạo chính trực, bắt hắn nói ra chữ "Yêu" ấy hả, nằm mơ đi! Đây là chuyện còn khó hơn bị vạn tiễn xuyên tâm nữa là.
Cô cắn cắn môi, rầu rĩ cả buổi mới mở miệng lần nữa, thấp giọng nói: "Sư thúc... nếu như, nếu như ta, ta làm chuyện gì lừa dối chàng, chàng có tha thứ cho ta không?"
Biết rõ gây ra chuyện tày trời còn muốn được tha thứ thì chả khác nào nằm mơ, nhưng cô vẫn ôm một chút mong đợi nho nhỏ, khẩn cầu ngày nào đó sự tình bại lộ, Liễu Ký Minh cũng nể tình hai người từng thân thiết mà để cho cô được toàn thây.
Vừa dứt lời, cô đã thấy bờ vai ấm lên, ngay sau đó, cả cơ thể cô đã nghiêng tới trước, ngả vào trong lồng ngực mà cô vô cùng quyến luyến, nhiệt độ cơ thể thấm qua vải vóc, ngấm vào thân thể, như có thể che chở tất cả mưa gió cho cô.
"Ngốc." Sau đó là tiếng thở dài bất đắc dĩ.
Ừ thì ngốc.
Tạ Cẩn Du từ từ nhắm mắt lại, cô không biết mình và Liễu Ký Minh ai mới là người ngốc thật, nhưng có một điều cô có thể khẳng định, để Liễu Ký Minh và bản thân cô mai sau được an toàn, thì cô không thể ở lại bên cạnh Liễu Ký Minh được nữa.
Văn Ngọc phong là ngọn núi chính của chưởng môn Liễu Ký Minh, xưa nay luôn ít người lui tới, bao giờ cũng thanh tịnh yên ắng.
Tạ Cẩn Du làm tổ trong phòng một mình, lật bộ châm cụ mà Mộc Tu Dung tặng ra ngắm nghía. Kim châm được xếp từ nhỏ đến lớn, hình dáng khác nhau, ngay hàng thẳng lối, đây là vũ khí của cô —— Cửu Châm.
Trong "Đọa Tiên", tu hành có đủ loại phương thức, mỗi loại linh căn đều có công pháp tu hành thích hợp riêng. Mộc hệ linh căn thiên về sinh trưởng, hiền hòa như gió xuân, hợp với y tu, trong y tu lấy luyện đan làm chính, cửu châm làm phụ, mà người chuyên tu cửu châm thì ngày một ít đi. Dĩ nhiên trong sách không đời nào lại phí chữ nghĩa đi giới thiệu một nữ phụ được xây dựng ra để chết, do đó Tạ Cẩn Du không biết trong nguyên tác cô tu thứ gì, thế nhưng dựa theo tính cách của cô thì chọn cửu châm là phải lẽ.
Cửu châm, có thể cứu người, diệu thủ hồi xuân, cũng có thể giết người trong vô hình.
Cô vận hành công pháp theo miêu tả trong sách, thử khởi động Cửu Châm. Thế nhưng kinh mạch cô tắc nghẽn, linh khí không đủ, khi điều khiển cũng khá trắc trở.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!