***
Tạ Cẩn Du quýnh lên, bắt đầu nghi ngờ nhân phẩm của bản thân.
Ký ức của cô dừng lại từ đoạn cô bắt đầu xuyên vào sách, hệ thống trao cho cô nhiệm vụ đầu tiên —– "Hoàn thiện lỗi Bug trong thế giới, đảm bảo nội dung được diễn ra suôn sẻ."
Dĩ nhiên cô biết trong quyển "Đọa Tiên" này có nhiều chỗ khó thể tự sửa chữa được, mà với tư cách là một người xuyên sách, mục đích hệ thống trao cho cô nhiệm vụ này là giúp nữ chính Mary Sue dọn sạch mọi cản trở, nâng cô ta lên đỉnh thành tiên, còn các nam chính thì đọa tiên thành ma vì cô ta.
Thế nhưng, Tạ Cẩn Du cũng rất rõ, mình tuyệt đối không phải là người mặc cho người ta định đoạt, sai đâu đánh đó.
Cái hệ thống rác này giao ra hàng đống nhiệm vụ rác, bắt cô phải làm đá lót đường cho Mary Sue, chuyện ngốc cỡ này hỏi sao cô có thể cam tâm tình nguyện làm cho được? Sau khi mất trí nhớ cô cũng chống đối lại nhiệm vụ của hệ thống trong vô thức, cho dù bị hệ thống phạt nặng một lần thì cô vẫn không có ý định thúc đẩy nội dung truyện về lại quỹ đạo, huống chi là trước khi mất trí nhớ, tu vi ở cấp Kim Đan.
Thật ra trong lòng cô đã lờ mờ đoán ra, chuyện cô mất trí nhớ và bị phế tận gốc linh căn không thoát khỏi quan hệ với cái hệ thống rác này. Nhưng mà bây giờ cô vẫn chưa biết được loại trừng phạt nào khiến cô rơi vào tình trạng này, làm hệ thống cũng mất đi dữ liệu ký ức.
Thu Mi nói tình cảm cô dành cho Liễu Ký Minh là "Cầu mà không được". Điều này càng nực cười hơn, trên đời này biết bao người cầu mà không được, cô tự thấy mình chẳng phải là loại thâm tình bi lụy, vậy cớ nào lại làm ra chuyện hạ thuốc Liễu Ký Minh?
Nghĩ tới nghĩ lui, óc cô bỗng nhiên lóe sáng. Phải rồi, sợ hãi rõ là làm đầu óc chập mạch, sao cô lại quên khuấy mất chuyện này nhỉ! Trong sách viết là có một cách ít ai biết có thể nghiệm chứng xem người đó có bị trúng "Nam Kha" hay không, cô đã nghi ngờ thì chi bằng cứ dùng cách đó thử xem sao?
Tìm được hướng giải quyết vấn đề khiến Tạ Cẩn Du thở phào nhẹ nhõm, yên tâm dựa vào thành giường chờ Liễu Ký Minh trở về.
Cô thầm nhủ, Thu Mi sau khi trùng sinh quả là đáng sợ, vì cô ta có chỉ số thông minh đáng ngưỡng mộ, chỉ cần ba hoa vài câu đã làm tâm trạng của cô xáo trộn, chuyện này chẳng tốt chút nào.
Trong giới tu tiên Liễu chưởng môn nổi tiếng là "Cưng chiều thê tử", nên Tạ Cẩn Du chẳng phải chờ lâu, chỉ chốc lát sau đã cảm giác được kiếm khí thổi táp tới, làm cô rùng mình.
Ngay sau đó, Liễu Ký Minh đẩy cửa bước vào.
Hắn vẫn mặc bộ y phục màu đen tuyền, càng tôn lên vẻ lạnh lẽo trầm tĩnh như gan như sắt, như mài như dũa, mi mục như họa, sáng sủa tách biệt. Dây kiếm tuệ sáng màu treo trên vũ khí "Thiên Thu" bổn mạng của hắn đã hơi rối, rõ ràng vừa đánh nhau với ai đó về, mà trận đấu này khiến hắn dễ chịu hơn rất nhiều, rũ sạch uất khí trên mặt hắn trước đây.
Thấy Tạ Cẩn Du đã thức, hiện đang ngồi dựa vào giường mà thẫn thờ, bước chân của Liễu Ký Minh khựng lại, giảm bớt khí thế quanh thân: "Nàng tỉnh rồi?"
"Tỉnh từ lâu rồi, sư thúc." Tạ Cẩn Du ngẩng đầu, nhìn hắn giả bộ đáng thương: "Sao chàng đi lâu thế?"
Nghe thấy trong giọng cô mang theo tủi thân, ánh mắt Liễu Ký Minh mềm xuống, ngồi xuống bên cạnh cô: "Hôm nay Vân Thanh và Thu Mi trở về."
"Là Dương Vân Thanh sao?" Thấy ánh mắt Liễu Ký Minh khẽ dao động, Tạ Cẩn Du vội bồi thêm: "Là Tố Y nói cho ta biết."
"Ừ." Liễu Ký Minh thu ánh mắt lại, che giấu ánh sáng: "Nó là đại đệ tử thân truyền của ta, trước đây hai người cũng có quen biết."
Tạ Cẩn Du ôm lấy cánh tay hắn một cách tự nhiên, còn dựa nhẹ lên bờ vai hắn, đây là tư thế vô cùng dựa dẫm nhưng lại được cô làm như chuyện đương nhiên, cứ như chẳng quan tâm người trước mắt này có thân phận gì.
"Vậy sao chàng không dẫn ta đi gặp y?"
Ánh mắt Liễu Ký Minh dao động, khi dời lên mặt cô, thấy cô đang ngửa đầu nhìn mình không chớp mắt, trong đáy mắt phản chiếu hình bóng của mình, tim như được lấp đầy: "Nàng đang ngủ say."
Bình thường hắn luôn nói năng thận trọng, thậm chí là có hơi nghiêm túc quá mức cần thiết, lúc nhìn vào chỉ có cảm giác lãnh đạm lạnh lùng, chưa kể khí chất thanh thoát xa cách khiến cho người ta sinh ra suy nghĩ "Chỉ dám nhìn từ xa". Nhưng khi hắn nhìn Tạ Cẩn Du thì cứ như biến thành một người khác, khí chất giảm đi rất nhiều, ánh mắt cũng thu lại vẻ lạnh lùng, còn làm cho người lần đầu nhìn thấy phải ngơ ngẩn sinh ra ảo giác thiên hoang địa lão.
Đó là ánh mắt nhìn bảo vật, là đặt trên tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan, nâng niu trân trọng đến mức không biết phải làm thế nào mới phải.
Tạ Cẩn Du thấy mặt mình nóng lên, nghĩ tới cảnh mình ngủ như lợn chết, thế này thì làm sao mà trách hắn được. Ánh mắt cô dừng lại một chút, rồi nghiêng người tóm lấy kiếm tuệ của Liễu Ký Minh.
Chẳng biết sợi dây này làm bằng chất liệu gì mà lại trơn mịn, chạm vào rất thích. Tạ Cẩn Du thích thú nghịch nó một lát, sau đó dựa vào người Liễu Ký Minh hỏi: "Cho nên chàng đánh một trận với y, đúng không?"
Liễu Ký Minh cúi đầu nhìn cô, thấy cô lắc lắc sợi kiếm tuệ hơi rối của mình thì vỡ lẽ, chậm giọng nói: "Chỉ so tài thôi, nó đi chuyến này cũng đã mấy năm, kiếm thuật cũng có tiến bộ."
"Sư phụ đánh đồ đệ mà bảo so tài, phải nói là bắt nạt mới đúng." Tạ Cẩn Dụ dựa sát vào hắn, nói giọng vừa trêu tức vừa oán trách, cứ như đang bênh vực kẻ yếu Dương Vân Thanh thật vậy.
Liễu Ký Minh câm nín, rồi bật cười khẽ, vừa bất đắc dĩ vừa pha lẫn cưng chiều. Khi hắn cười, lồng ngực rung rung khiến nơi chạm nhau giữa hai thân thể trở nên tê dại.
Tạ Cẩn Du bất ngờ ngẩng đầu lên hôn nhẹ vào cằm hắn một cái, làm cơ thể Liễu Ký Minh cứng đờ ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!