***
Nữ chính Thu Mi là một người trùng sinh.
Khi nghe thấy thông báo này của hệ thống, lòng Tạ Cẩn Du bỗng run lên, đầu óc bay loạn xạ toàn dấu chấm hỏi, cảm giác như mình vừa đâm đầu vào một đống rối nùi. Thu Mi là người trùng sinh? Thời buổi này người trùng sinh được chia làm rất nhiều loại, không biết cô nàng này là trùng sinh từ trong bụng mẹ hay gặp mình rồi mới trùng sinh? Hoặc có khi trùng sinh trước khi mình mất trí nhớ cũng nên?
Mặc dù cô có đầy nghi vấn trong lòng, nhưng nét mặt vẫn chẳng thay đổi gì, hạ thấp giọng, nở ra một nụ cười hơi gượng: "Thu Mi, lâu rồi không gặp."
"Trước đây tỷ luôn thích gọi ta là tiểu sư muội." Thu Mi vuốt ve tóc mai, một lọn tóc trượt qua chiếc cổ trắng mịn, tỏa ra một hương vị khó thể nói rõ, khiến người nhìn ngứa ran trong lòng.
Xong đời, đã Mary Sue mà còn trùng sinh!
Tạ Cẩn Du đột nhiên cảm thấy độ khó nhiệm vụ bắt đầu chuyển sang cấp độ địa ngục.
"Thu Mi sư tỷ không biết đó thôi, sư nương bị mất trí nhớ, vừa tỉnh lại chưa đầy hai ngày." Tố Y rất có phong thái của kiếm tu chính trực, một lòng che chở cho Tạ Cẩn Du: "Nhưng dù vậy, lúc nghe tỷ và Thanh Vân sư huynh trở về sư nương cũng rất vui, muốn đi gặp hai người một lát."
"À?" Thu Mi nghe Tố Mi nói thế thì ánh mắt rơi lên Tạ Cẩn Du, đồng tử lóe sáng, ngừng một lát mới mỉm cười nói tiếp: "Ta biết A Du lúc nào cũng quan tâm ta hết."
Tạ Cẩn Du nhìn trả lại cô ta chẳng chút chột dạ, kéo tay Tố Y nói: "Ta muốn nói chuyện riêng với Mi nhi một lát, muội về Tiểu Ngọc phong trước đi."
"Dạ?" Tố Y có vẻ ngạc nhiên: "Không tới Triêu Dương phong tìm sư tôn nữa sao?"
"Hai bọn ta nói chuyện riêng tư, nam nhân như chàng ấy tới dự thính làm gì? Muội không được đi nói cho sư tôn của muội biết đó, rõ chưa?" Tạ Cẩn Du giở giọng uy hiếp, bên trong còn mang theo chút thẹn thùng, diễn xuất một cách tài tình hình tượng tiểu thê tử sầu não vì không chịu được ông chồng kiểm soát mình quá chặt.
Dĩ nhiên cô cũng không để vụt mất vẻ không cam lóe lên trong mắt Thu Mi.
Tố Y thấy câu này rất có lý, bèn gật đầu đáp: "Được, sư nương, vậy người và Thu Mi sư tỷ cứ trò chuyện một chút đi, nhưng đừng lâu quá, lỡ sư nương ra gió khó chịu thì sư tôn lại nóng ruột."
"Ta có phải búp bê đâu, làm gì mảnh mai tới cỡ đó." Tạ Cẩn Du có hơi buồn cười. Nhưng Tố Y không lại không đồng tình, y tu hiền hòa so với kiếm tu bách chiến bách thắng thì đương nhiên vẫn yếu hơn rồi.
Tố Y chào Thu Mi một tiếng rồi giẫm lên kiếm "Tử Ô" của mình, ngự kiếm bay đi, để lại Tạ Cẩn Du và Thu Mi đứng đối mặt nhau, lặng thinh hồi lâu.
"Thu Mi." Tạ Cẩn Du nhìn Thu Mi mỉm cười: "Gần đây khỏe không?"
Mộc Tu Dung từng nói, hiện tại Thu Mi có một khúc mắc nào đó, có lẽ chính là chuyện chưởng môn đời trước của phái Thương Vũ Hạ Lăng mất mạng vì cô ta trong trận đại chiến tiên ma. Hạ Lăng là sư phụ thân truyền của Thu Mi, hai sư đồ họ "Tình thâm" chẳng khác nào Liễu Ký Minh và Tạ Cẩn Du, điều đó mọi người đều biết.
"Đã qua cả rồi." Thu Mi đáp nhẹ bẫng.
"Vậy thì tốt."
Khoan đã, nếu Thu Mi là người trùng sinh thì sao lại không biết thật ra Hạ Lăng chưa chết, vậy thì làm sao lại có khúc mắc trong lòng được chứ?
"Tỷ mất trí nhớ sao? Sức khỏe thế nào rồi?" Thu Mi chuyển chủ đề lên Tạ Cẩn Du.
Tạ Cẩn Du nâng tay áo lên che khuất môi mình, ngượng ngùng đáp: "Ờm, phu quân dốc dòng giúp ta lấy lại tu vi nên hiện tại rất tốt."
Nghe hai chữ "Phu quân" ngọt ngấy này phát ra từ miệng mình, chẳng những Thu Mi mà tới chính cô còn thấy sởn gai ốc. Nhưng ngẫm lại cũng chẳng có gì, không bỏ con tép bắt con tôm, kích thích Thu Mi thì làm sao lấy được tin tức mình muốn biết?
Tay phải của Thu Mi gác lên chuôi kiếm bên hông, vì dùng sức quá độ mà khớp ngón tay đều trắng bệch ra, cô ta cười gượng gạo: "Không ngờ, A Du từng là đệ tử kim đan có tiền đồ nhất trên Thanh Dao phong mà giờ đây chỉ tới tu vi Trúc Cơ, quả là tạo hóa trêu ngươi, tỷ cũng đừng thương tâm quá nhé."
Câu này thốt ra chẳng những không có ý an ủi mà còn sặc mùi đâm chọt.
Tạ Cẩn Du thầm liếc mắt qua, nét mặt nghi hoặc: "Mi nhi lạ quá, muội luôn gọi thẳng tên ta như vậy sao?"
Dù cô không kết thành đạo lữ với Liễu Ký Minh thì dựa theo bối phận cũng là sư tỷ cũng Thu Mi, sao cô ta có thể gọi thẳng "Tạ Cẩn Du" "A Du" mà chẳng kiêng nể gì thế này. Khoan bàn tới thứ khác, chỉ tính riêng quan hệ tình địch của hai người thôi đã là chuyện không thể, giữ quan hệ thân thiện ngoài mặt thì chẳng nói làm gì, còn thân tới mức này thì hơi lạ thật.
Tạ Cẩn Du nhớ rõ, trước khi cô kết nối lại với hệ thống từng rất bài xích cái tên "Thu Mi" này kia mà.
"Là ta lỡ lời." Thu Mi bật cười: "Lúc ta rời khỏi Thương Vũ môn thì tỷ còn chưa kết thành đạo lữ với sư thúc, cho nên chưa đổi ngay được, nhưng chắc tỷ cũng không để bụng đâu nhỉ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!