***
"Tạ Thu Mi, cô ra đây cho tôi!" Tạ Cẩn Du nói vào khoảng không hư vô trước mặt, gằn từng chữ một.
Nơi tầm mắt cô chuyển qua chỉ là hư không, trắng xóa không chân thật. Hành lang ký ức dừng lại ở nơi này, đầu cuối con đường bị sương mù dầy đặc bao trùm, cô đứng tại chỗ, không có lối đi, chẳng có đường về.
Thế nhưng, ngay khi ký ức đứt đoạn, cô lập tức cảm giác được sự tồn tại của một người khác, như đối lập với cô trong thế giới này, khắc lên mặt trái của trái tim cô.
Giọng của cô vừa lắng xuống, màn sương phía trước bèn tự động tan đi như có sinh mệnh, ban đầu là tách ra một khe nứt nho nhỏ, thông qua khe nứt có thể nhìn thấy khoảng không tối đen đối lập hoàn toàn với nơi đây.
Sau khi khe nứt xuất hiện thì nó ngày một lan ra như vỏ trứng gà bị đập vỡ, mãi tới khi màn sương trắng hòa vào không gian tối om.
Trong nháy mắt đó, một bóng dáng dần hiện rõ trong bóng tối.
Người đó mặc bộ đồng phục thông thường nhất của Thương Vũ môn, bạch y hơn tuyết, không vương hạt bụi, thế nhưng dù bộ y phục này có tầm thường tới đâu thì khi khoác lên người cô ta cũng trở nên khác biệt. Mái tóc đen nhánh xõa lên vai, làn da trắng ngần như sứ, trắng đen tương phản, hoàn mỹ đến mức tưởng như không phải người thường.
Thu Mi.
Cô ta bước ra từ bóng tối, quanh người lượn lờ dòng linh khí như có như không, rảo từng bước chậm rãi tới trước mặt Tạ Cẩn Du, đôi mắt đong đưa, ý cười dịu dàng.
"Tạ Cẩn Du, tỷ tỷ tốt của muội."
Nhìn thấy cô ta ở đây nhưng Tạ Cẩn Du lại không bất ngờ chút nào, nếu cô vào được thì Thu Mi nhất định cũng có cách để vào.
Trái lại lúc này cô rất muốn bật cười, nghiêng đầu đánh giá con người trước mặt, nói thật thì trước đây cô chưa từng nhận ra, bây giờ thì cô thật sự cảm giác được, trừ hiệu ứng dung nhan tuyệt mỹ của Mary Sue ra, thì ngũ quan của người này quả thật rất giống với "Cô em tốt" của mình.
"Cô tới đây lúc nào?"
Tạ Thu Mi ngẫm nghĩ chốc lát rồi trả lời: "Ta cũng nghe đồn về chuyện Khe nứt của trời, thấy nó rất lạ lùng nên bèn lần từ đáy biển đến đây."
Hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Tạ Cẩn Du nhíu mày, song cô cũng không nóng ruột làm gì, nếu đã gặp nhau thì nhất định hôm nay phải viết cho xong kết thúc.
"Tỷ có muốn biết tại sao tỷ và Liễu sư thúc bị bại lộ dễ dàng như thế không?" Thu Mi nhìn cô cười, sóng mắt lưu chuyển lấp lánh: "Nhờ ta nói đó, ta nói cho họ biết rằng kẻ tới đây hôm nay chính là Liễu Ký Minh và Lưu Chiếu Quân đang bị cả giới tu tiên truy sát không còn chỗ náu thân."
Chẳng có gì bất ngờ, đây đích thị là chuyện mà Thu Mi có thể làm.
"Ơ, tỷ chẳng kinh ngạc tý nào sao?" Thu Mi ra vẻ ngạc nhiên, cô ta không thể tìm ra được nét kinh ngạc, phẫn nộ thậm chí là chán ghét nào trên mặt Tạ Cẩn Du, nên đâm ra có hơi thất vọng.
"Cô cứ liên tục nâng cấp giới hạn cuối cùng của ta, ta cần quái gì để kinh ngạc nữa." Tạ Cẩn Du chẳng quan tâm lắm: "Đây mà tính là chuyện bất ngờ sao? Quá lắm là cô góp vào một tay thôi, sớm muộn gì thì nó cũng lộ."
Khi cô nói tới đây, hệ thống bỗng dưng nhắc nhở cô rằng Thu Mi là một người trùng sinh, cứ như cố tình gạt gẫm cô vậy, khiến cô cho rằng Thu Mi là một người trùng sinh có thể biết được quỹ đạo đời mình.
Khiến cô suýt thì quên mất, "Đọa Tiên" là một cái hố to đùng chưa lấp, nếu chưa lấp thì làm sao có cái gọi là kết thúc ở đây? Mà đã không có kết thúc, thì làm sao có thể biết được sự tồn tại của tất cả mọi người?
Hóa ra trùng sinh của hệ thống là ý này.
Thảo nào hệ thống có gan xưng mình là thiên đạo, nâng mình lên sánh ngang với chúa sáng thế nhìn thấy hết tất cả, có thể gối đầu rung đùi hưởng thụ thú vui nắm quyền sinh sát trong tay, mà lại quên béng mất rằng ai mới là người tạo ra thế giới này thật sự.
"Xem ra ta thật sự đã làm rất nhiều chuyện tổn thương tỷ." Thu Mi thở dài, cúi đầu ra chiều ưu sầu, nom rất khổ sở: "Điều này khiến ta thật lòng áy náy."
Tạ Cẩn Du cười lạnh: "Áy náy? Bớt giả vờ đi Thu Mi, cô có cái đó à? Sao trước giờ ta không biết."
Trên mặt Thu Mi hiện lên nét lạnh lẽo, cô ta ngẩng đầu lên, híp mắt cười: "Chẳng qua chỉ trong nháy mắt mà thôi, khi ta nhớ tới những chuyện đã làm với tỷ, và chuyện... ta sắp làm với tỷ."
Tạ Cẩn Du cầm ngân châm trong tay, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười hợp thời, kèm theo sự khinh thường như có như không: "Sắp? Thứ cô làm được nhiều lắm là giở ra mấy trò ném đá giấu tay sau lưng mà thôi, ngoài ra còn làm gì được nữa?"
Thu Mi hơi biến sắc, nghiến răng nói: "Thật lòng ta rất muốn biết, Tạ Cẩn Du, rốt cuộc thì ngươi đã cho Liễu Ký Minh uống thuốc gì, khiến y một lòng một dạ với ngươi như vậy, bất kể chuyện gì cũng liều chết bảo vệ ngươi, bất kể ta làm gì thì cũng không thể..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!