***
"Thê tử."
Hai chữ này như một chiếc chuông đồng, "Boong" một tiếng gióng vang trong thần thức của Tạ Cẩn Du. Khí sát phạt mạnh mẽ đâm phá ngang tàng trong óc cô, nơi nó đi qua không còn sót lại một ngọn cỏ.
Bất thình lình, luồng thần thức này như được triệu hồi, tìm ra một cánh cửa đột phá, bay bồng bềnh ra khỏi thần thức của Tạ Cẩn Du, mang theo đoạn ký ức phủ bụi đó đi xa, quay về nguyên chủ.
Toàn thân Tạ Cẩn Du nhễ nhại mồ hôi, áo trong ẩm ướt dính sát vào lưng, cảm giác nóng bức dần nguội lạnh, cuối cùng chỉ còn lại giá rét bao trùm cơ thể.
Lồng ngực trống trải lạc lõng, Tạ Cẩn Du gian nan ngẩng đầu lên, môi run run.
Liễu Ký Minh nhắm mắt lại một cách thống khổ, ngồi khoanh chân, chứng tỏ hắn đã tỉnh táo lại, thế nhưng hiện tại thần thức và linh khí trong cơ thể hắn đang rối loạn, như có thứ gì đó đang khuấy đảo trong cơ thể, suýt nữa đã không áp chế được.
Tác động của Khe nứt của trời đối với hắn thật sự quá lớn.
"Sư thúc..."
Tạ Cẩn Du thở hộc ra một hơi, biết lúc này không hợp để lên tiếng quấy rầy hắn, bèn chậm rãi đứng dậy.
Trong lòng mất đi một người nên cơ thể hơi lạnh, nhưng tim thì nóng hổi như được hơ trên lửa, không thể kháng cự mà tan thành nước.
Liễu Ký Minh nói với Hạ Lăng và Thu Mi rằng Tạ Cẩn Du là thê tử của mình.
Hóa ra, từ lúc đó Liễu Ký Minh... đã động tình rồi sao...
Bị Thương Vũ môn phế bỏ tu vi, đuổi khỏi tông môn, sau đó có lẽ cô đã lê thân tới Ma địa, nếu Liễu Ký Minh nói muốn đi tìm cô, vậy thì hắn cũng từng tới Ma địa sao?
Nhưng đã thế thì tại sao khi ở bờ vực Ma địa cô bỗng dưng có lại tu vi Kim Đan, đồng thời nhảy vực tự bạo, còn Liễu sư thúc thì lại đứng chung chiến tuyến với Thương Vũ môn, rút kiếm chĩa về phía cô?
Tạ Cẩn Du vuốt ngực thở ra một hơi thật nhẹ, dằn sự hồi hộp trong lòng xuống, cô cứ cảm thấy mình sắp tới gần với chân tướng, nhưng còn thứ gì đó rất quan trọng đã bị cô bỏ quên. Không nhớ ra, cố mấy vẫn không nhớ ra.
Không biết hạt Châu Ký Ức rốt cuộc đã bị ném tới đâu rồi?
Cô bắt đầu quan sát chung quanh, từ khi bước vào Khe nứt của trời tới giờ cô vẫn chưa kịp nhìn kỹ, bây giờ nhân lúc Liễu Ký Minh đang vận công nên mới có thời gian dọ thám thử một vòng.
Song vừa ngẩng đầu lên mi tâm của Tạ Cẩn Du đã giật nảy.
Ở đây đúng là quá trắng, trắng sáng chói lóa, cô cầm lòng không được bèn vươn tay ra chạm thử, phát hiện thứ tưởng như vách tường này chỉ là một tầng sương, phả vào tay cô mềm mềm, dường như chỉ một hơi thở sẽ tản đi, nhưng khi sương mù này ngưng tụ thành thực hình lại tạo ra một giới tuyến kiên cố, bền chắc.
Bên trong nó trống hoác chẳng có thứ gì, chỉ độc một màu trắng xóa, rất ư sạch sẽ. Tạ Cẩn Du định thần nhìn kỹ lại lần nữa, phát hiện thứ vờn quanh cô cũng là sương mù trắng xóa, dầy đặc nhuyễn mịn, thiên la địa võng.
Tất cả mọi thứ ở đây đều không có thực thể, nó chỉ là một vùng hỗn độn.
Hỗn độn...
Trước khi Bàn Cổ khai thiên lập địa, vũ trụ chính là một vùng hỗn độn, thảo nào mọi người lại kháo nhau nơi này là di tích của Bàn Cổ. Chẳng lẽ nơi này chính là nơi khởi đầu của thế giới này? Nếu nó là nơi khởi đầu của thế giới này thì...
Tim Tạ Cẩn Du giật thót như ý thức được điều gì, mắt cô bất giác dời tới trước, tầm mắt rảo qua nơi nào thì gợn sương mù ở đó cũng rục rịch như có sinh mạng, tự động tản sang hai bên, mở ra một con đường mòn hẹp ngay trước mắt cô, dẫn cô đi tới một nơi xa xôi chưa biết rõ.
Tạ Cẩn Du lưỡng lự liếc nhìn Liễu Ký Minh sau lưng, thấy hắn đang ngồi đả tọa ở đó, có vẻ đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm nhất, hiện tại đang hồi phục lại.
Sau mấy phút chần chừ ngẫm nghĩ, cuối cùng cô vẫn nhấc gót đi tới.
Theo mỗi bước cô giẫm lên con đường nhỏ, con đường sau lưng lại bị sương mù quấn quanh, nuốt chửng từng chút một.
Đây là một con đường không có lối về.
Mà hai bên Tạ Cẩn Du tự động hiện ra một bờ tường dài tít tắp, đây là một đoạn hành lang uốn lượn, đưa cô đi từ vùng trống trải tới một nơi yên tĩnh âm u.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!