Chương 28: (Vô Đề)

***

"Dù là thứ gì ta cũng cam tâm tình nguyện." Liễu Ký Minh nhìn Tạ Cẩn Du nhấn mạnh từng chữ, như đang thì thầm cũng như đang hứa hẹn.

Băng tuyết lạnh giá trong mắt hắn dần dần tan chảy, là mùa xuân về trong tiết trời se lạnh, một đóa hoa đào lặng thầm hé nở trong gió, sau đó là từng lớp cánh hoa bung nở, kỳ hoa rực rỡ, ôm trọn cả trời đất vào lòng.

"..." Tạ Cẩn Du hé môi muốn nói gì đó theo bản năng, nhưng cổ họng lại nghèn nghẹn không thốt ra được một chữ.

Cô cúi đầu, ra sức chớp chớp mắt, cảm giác như tim mình bị bóp nghẹt, chỉ hít thở thôi cũng thấy đau buốt.

Ngay khi Liễu Ký Minh thốt ra câu này, mặt Thu Mi đã cắt không còn giọt máu, tái nhợt như tờ giấy mỏng, yếu đuối mảnh mai, gần như chỉ cần một cơn gió thổi thốc qua sẽ bị hất tung lên trời, tan xương nát thịt.

"Không thể nào..." Thu Mi thì thào, lớp mặt nạ ngụy trang hoàn mỹ trên mặt tức khắc bể nát, cô ta loạng choạng như không đứng vững nổi, thậm chí cả môi cũng hơi run rẩy.

Tạ Cẩn Du ngoái đầu lại nhìn cô ta một cái, song lại bị sự thù hận sáng quắc trong mắt cô ta làm giật nảy. Nếu như nói ngay từ đầu Thu Mi hãm hại cô, tính kế cô chỉ để quét dọn chướng ngại, đoạt được Liễu Ký Minh, thì giờ đây mục đích đã hoàn toàn thay đổi.

Thu Mi đã không còn căm hận Tạ Cẩn Du vì Liễu Ký Minh nữa.

Từ giây phút này trở đi, Tạ Cẩn Du chính là kẻ thù lớn nhất của cô ta. Những thứ Tạ Cẩn Du có, cô ta đều muốn cướp lấy rồi chà đạp, thứ Tạ Cẩn Du không có, cô ta vẫn phải giành cho bằng được, sau đó nhếch mép cười hả hê trước mặt Tạ Cẩn Du. Chỉ cần ả nữ nhân này còn sống ở đây một ngày, thì chiến tranh giữa hai người sẽ mãi mãi không chấm dứt.

Tạ Cẩn Du cảm nhận được sự khiêu khích của cô ta, mắt híp lại. Thu Mi, cô phải hiểu rõ, Liễu Ký Minh không phải đồ vật, chàng không phải là món đồ chơi để cô muốn làm gì thì làm. Thế giới này cũng chưa bao giờ là món đồ tiêu khiển trong tay cô, để cô muốn vo tròn bóp méo ra sao cũng được.

"Sư thúc, chúng ta đi thôi." Tạ Cẩn Du quay đầu đi không nhìn Thu Mi nữa, thấp giọng nói.

Hai người vai kề vai, tay đan vào tay, khắng khít thân mật.

Liễu Ký Minh liếc thoáng qua Thu Mi sau lưng, trao cho cô ta ánh nhìn cảnh cáo và lạnh lùng bất biến, sau đó, khi tầm mắt quay lại với Tạ Cẩn Du thì đã thay đổi.

"Được."

Thu Mi nhìn theo bóng dáng của hai người, trên mặt hiện lên chút méo mó khó thể phát giác, nhưng, ngay sau đó cô ta đột nhiên bật cười.

"Liễu sư thúc, ngài sẽ hối hận."

Liễu Ký Minh dừng bước, ánh mắt lạnh lẽo.

Tạ Cẩn Du trừng mắt nhìn lại, hết nhịn nổi phải buột miệng chửi đổng: "Thu Mi, cô có ý gì hả?! Không chiếm được thì quay sang hăm dọa?! Tài năng quá cỡ!"

Thu Mi không đếm xỉa tới cô, chỉ cười duyên dáng nói tiếp: "Liễu sư thúc, ngài có biết sư tôn của ta thật ra chưa chết không?"

Lần này, người sửng sốt đổi thành Liễu Ký Minh và Tạ Cẩn Du.

Liễu Ký Minh thật sự không biết chuyện này, với tình cảnh của Hạ Lăng ngày đó... dù thế nào đi nữa, y cũng không thể còn sống, nếu không, hắn đã chẳng nhận chức chưởng môn này.

Còn Tạ Cẩn Du sững sờ là vì một nguyên nhân khác.

Hạ Lăng chưa chết, chuyện này cô đã biết. Chưởng môn tiền nhậm Hạ Lăng từng là cầm tu phong nhã khó ai bì, thật ra không táng thân trong trận ác chiến Tiên Ma năm đó, chẳng những không chết mà y còn nhận được truyền thừa thần bí, lặng lẽ chờ đợi cơ hội trở lại Thương Vũ môn, đồng thời dương danh thiên hạ.

Thế nhưng, lúc Tạ Cẩn Du xuyên vào thế giới này thì cốt truyện "Đọa Tiên" chưa viết đến đây. Trong nguyên tác chỉ mới tới đoạn Thu Mi phát hiện ra tung tích của Hạ Lăng, nhưng khi đó Hạ Lăng vẫn chưa xuất hiện.

Hóa ra... tình tiết truyện đã tới đây rồi sao? Tạ Cẩn Du có hơi hoang mang, lòng bỗng thấy bùi ngùi, đúng rồi, dù sao trong nguyên tác cô đã hóa thành tro bụi từ đời nào rồi mà.

"Hạ sư huynh ở đâu?" Liễu Ký Minh cau mày, gặng hỏi.

Liễu Ký Minh và Hạ Lăng lớn lên bên nhau từ nhỏ, tình cảm khắng khít, chưa kể Hạ Lăng còn là đại đệ tử thân truyền của Liễu Tương Sinh – phụ thân của Liễu Ký Minh, cho nên tình cảm hai người càng sâu đậm hơn những người khác. Khi nghe tin Hạ Lăng bỏ mình, nét mặt vạn năm bất biến của Liễu Ký Minh cũng khó tránh khỏi chấn động.

Giọng điệu của Thu Mi thoáng chút si dại, khiến ánh mắt cũng chập chờn theo, cô ta bùi ngùi nói: "Liễu sư thúc, sư tôn của ta cũng tìm ngài rất lâu rồi."

Liễu Ký Minh xoay người lại: "Tại sao Hạ sư huynh tìm ta?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!