***
"Tạ sư tỷ, tỷ muốn giành hạng nhất thật sao?" Dương Vân Thanh ngồi bên bàn trong phòng dược nhỏ, dùng thuốc đắp lên vết thương trên mặt mà vẫn không quên liếc mắt nhìn Tạ Cẩn Du: "Tỷ lấy cái gì để đánh với đệ tử Văn Ngọc phong?"
Giọng hắn đến là sầu, thật lòng lo lắng thay cho Tạ Cẩn Du.
Cũng tương tự như đệ tử Thanh Dao phong chưa từng có đệ tử giành hạng nhất trong đợt tí thí của tông môn, từ trước đến nay ngôi đệ nhất cũng chưa bao giờ lọt khỏi tay của Văn Ngọc phong và Phi Vũ phong, trong đó, đệ tử Văn Ngọc phong thì có sức chiến đấu cực mạnh, còn đệ tử Phi Vũ phong trừ luyện kiếm ra còn tu tập âm luật, chuyên về cầm tu, đây chính xác là đất thiêng nảy sinh hiền tài, toàn là những người phong nhã.
Trái lại Văn Ngọc phong thì đơn giản hơn nhiều, ai nấy đều độc một kiểu kiếm tu, cách thức tuyển chọn đệ tử cũng hết sức đơn giản thô bạo —
- cứ việc đánh nhau, ai đánh dữ nhất thì ưu tú nhất.
So với Văn Ngọc phong, người của Thanh Dao phong thật sự là quá nhu mì thùy mị... nhu mì đến nỗi cho dù họ có lăm lăm cây châm trong tay thì cũng chẳng làm ai sợ.
Tạ Cẩn Du vung tay quẳng một bình thuốc cho hắn, nói với vẻ phớt lờ: "Thì dùng tay đánh chứ gì? Đệ bị đập tới đần rồi à?"
Dương Vân Thanh lóng ngóng chụp lấy, ngẩng đầu nhìn cô, kinh ngạc hỏi: "Hả? Tỷ lấy tay đánh bọn họ? Tới kiếm cũng không cần sao?"
Kiếm là thứ mà bất cứ đệ tử Thương Vũ môn nào cũng trang bị bên mình, ngày thường thì dùng để ngự kiếm phi hành hoặc phòng thân, được coi là một loại vũ khí tất yếu.
Tạ Cẩn Du liếc hắn, hỏi ngược lại: "Đệ nhìn thấy ta dùng kiếm bao giờ chưa?"
Dương Vân Thanh ngẩn ra, ngẫm kỹ lại thì quả là chưa từng thấy bội kiếm của Tạ Cẩn Du bao giờ, càng khỏi bàn tới chuyện thấy cô rút kiếm ra xài: "Thế tỷ dùng cái gì?"
Lông mày Tạ Cẩn Du nhướng lên, khiến mắt cũng to hơi đôi chút, trắng đen phân minh. Cô phất tay áo lên, trong tay bốc lên làn khói xanh, Dương Vân Thanh còn chưa kịp thấy gì thấy cô đã hất nhẹ tay phải, đầu ngón tay mảnh dẻ lướt qua một cách mềm mại.
"Ta dùng cái này."
Cho đến khi giọng nói mang theo ý cười vẳng đến, Dương Vân Thanh mới chậm chạp cúi đầu xuống, bấy giờ mới phát hiện bàn tay phải hắn đặt trên bàn đã bị tám cây châm đâm chi chít, y chang con nhím. Trong tích tắc, đủ loại cảm giác tê, sưng, mỏi đồng loạt ập tới, đau tới tê tái!
Dương Vân Thanh: "..."
Tạ Cẩn Du ôm bụng cười rũ rượi, sau đó vung tay lên, tám cây ngân châm nghe lệnh tức tốc rút khỏi tay Dương Vân Thanh, trôi lửng lơ trên không.
Vẻ mặt của Dương Vân Thanh chỉ có thể dùng câu trố mắt chết trân để hình dung, hắn nhìn chằm chằm tám cây ngân châm dài ngắn không đều đang sắp hàng ngay ngắn trước mặt, rồi nhấm lại cảm giác bị đâm cho tê tái vừa rồi, bèn lên tiếng than thở: "Tạ sư tỷ, thứ tỷ dùng là Cửu Châm trong truyền thuyết à ... mà khoan, sao chỉ có tám cây?"
Tạ Cẩn Du liếc xéo: "Cây cuối dài quá, ta sợ chọt thủng tay đệ."
Dương Vân Thanh bất giác rùng mình, lắc đầu không đồng tình: "Xưa nay Cửu Châm là vật khơi thông kinh mạch trị bệnh cứu người, Tạ sư tỷ lại lấy nó ra đánh nhau? Uy lực của nó có ổn không thế?"
Tạ Cẩn Du khua tay thu hồi châm cụ vào trong tay áo, rồi nhìn hắn đáp: "Dương Vân Thanh, ta hỏi đệ nhé, nếu ta bỏ thêm ít thứ vào trong bình thuốc đó, đệ có biết được không?"
Dương Vân Thanh đang mở nắp bình xoa thuốc vào lòng bàn tay nghe thấy câu này thì sững người ra, trong phút chốc không biết là nên bôi hay không nên bôi.
"Châm trong tay đại phu không chỉ được dùng để cứu người thôi đâu." Tạ Cẩn Du nhìn cái dáng bị hù cho hóa đá của hắn thì có hơi đắc ý, cười tủm tỉm nói: "Ai bảo các người coi thường bọn ta, lần này ta phải ra tay giành lại danh tiếng cho Thanh Dao phong!"
Dương Vân Thanh tỉnh hồn lại, giọng như than mà chẳng phải than: "Haizz, Tạ sư tỷ quả nhiên nhiều trò, ta phải chống mắt lên chờ mới được."
Nói thì nói thế, nhưng thật ra tính cả Phi Trần trong đó, những người còn lại cũng chẳng mấy ai thật sự để tâm. Tiểu cô nương Tạ Cẩn Du tu y thuật đó á? Họ thật lòng chẳng hy vọng gì cô giành được hạng nhất, có thể vào được ba hạng đầu đã là lợi hại lắm rồi.
Mộc Tu Dung gọi Tạ Cẩn Du đến bên cạnh, ôn tồn hỏi thăm cô chuyện tu luyện gần đây, đồng thời cũng thể hiện rõ y hoàn toàn chẳng quan tâm tới thứ bậc trong trận tỉ thí, có gì cần cứ việc lên tiếng hỏi y, chỉ cần cô chơi vui là đủ rồi. Tạ Cẩn Du biết y sợ mình bị áp lực, không muốn để mình buồn, nên cũng cười đáp ứng.
Phi Trần thì len lén họp kín với Liễu Ký Minh, nếu Tiểu Tạ lọt vào ba hạng đầu thì cũng nên tặng cho cô thứ mà cô muốn. Liễu Ký Minh thì hỏi vặn lại "Tại sao". Hiển nhiên, nếu Tạ Cẩn Du không chiếm được ngôi đệ nhất thì hắn cũng bớt tổn thất, tại sao phải làm theo ý cô?
Vả lại, hắn cũng chẳng hiểu nổi khi đó mình bị gì, không đâu lại đồng ý với cô chuyện này. Liễu Ký Minh thầm nghĩ lại, sau này muốn ra quyết định gì thì không nên đánh nhau trước là hay nhất.
Thế nhưng, trong lòng hắn vẫn có một chút chờ mong mà chính bản thân hắn cũng gần như xem nhẹ. Cô thật sự... sẽ giành được hạng nhất sao? Với tư cách là đệ tử đứng đầu Thanh Dao phong.
Trong khi đó Tạ Cẩn Du cứ như hoàn toàn không biết tâm tư của mọi người, vẫn bình thường như mọi ngày, chuyên tâm tu luyện, xay thuốc luyện đan. Thỉnh thoảng còn tới chỗ Liễu Ký Minh điểm danh, rồi tới chỗ Mộc Tu Dung trổ tài láu cá, vẫn tiêu diêu tự tại như trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!