***
"Tạ sư tỷ! Tạ sư tỷ!"
Từ đằng xa đã nghe thấy có người gọi mình, Tạ Cẩn Du hết cách đành phải ngẩng đầu lên, trước mặt cô trôi nổi chín cây ngân châm kích cỡ khác nhau, được linh khí màu xanh nâng đỡ. Ban đầu chúng còn sắp hàng ngay ngắn theo thứ tự từ dài đến ngắn, nhưng vì động tác này của cô nên hàng lối ngăn nắp bị phá vỡ, chuyển sang lơ lửng ngang dọc trên không, chẳng ra lề lối gì.
Tạ Cẩn Du vừa rụt tay lại Cửu Châm liền lần lượt rơi xuống, quay lại trong tay áo cô.
Đến giờ cô còn chưa có vũ khí bổn mạng của mình, bộ châm cụ đang dùng là ngân châm cũ của Mộc Tu Dung trước đây, thật ra không phải Mộc Tu Dung bỏ mặc cô, mà trách là trách công pháp tu hành của cô quá ít người dùng, tính ra trong cả giới tu tiên y tu có thể lấy châm cụ làm vũ khí bổn mạng chẳng biết có đếm đủ mười đầu ngón tay hay chưa, mà người có thể tìm được vũ khí thích hợp với mình lại càng ít ỏi hơn.
Mộc Tu Dung cũng luôn để tâm đến chuyện này, nếu tìm được nguyên liệu tốt sẽ mang ra rèn cho cô một bộ xịn ngay lập tức.
Tạ Cẩn Du đẩy cửa bước ra ngoài, cau mày nói: "Ai la lối om sòm thế? Làm cái gì đó?... Hự?"
Đang nói giữa chừng thái độ Tạ Cẩn Du đã bẻ ngoặc một trăm tám mươi độ, mắt trợn to, lắp ba lắp bắp nói không ra lời: "Dương Dương Dương Vân Thanh?? Đệ bị gì vậy?!"
Người đang đội cái đầu heo sưng phù đứng trước mặt Tạ Cẩn Du chính là Dương Vân Thanh sáng nay còn hăm hở hăng hái bước chân ra cửa, bây giờ thì chẳng còn tìm đâu ra ngũ quan tuấn tú lúc trước nữa, thay vào đó là đủ thứ màu xanh xanh tím tím hồng hồng đen đen, sặc sỡ hệt như mở phường nhuộm.
Miệng Dương Vân Thanh sưng húp, ôm kiếm trong tay, chớp chớp mắt vài cái làm ra cái mặt chẳng biết có phải là cười hay không: "Tạ sư tỷ, ta tới tìm tỷ bôi thuốc."
Tạ Cẩn Du chỉ thấy biểu cảm trên mặt hắn rõ là làm người ta cay mắt, cầm lòng không đặng che mắt lại, nói với giọng thảm thương không nỡ nhìn: "Sao đệ lại thành ra cái dạng này."
Dương Vân Thanh hớn hở theo sau lưng cô: "Hề hề, Liễu tiền bối đánh!"
Thôi xong! Cái giọng cứ như vừa hoàn thành chuyện gì đáng kiêu ngạo lắm ấy!
Tạ Cẩn Du muốn nói móc hắn theo phản xạ, nhưng ngay sau đó chợt ngớ ra, lập tức đổi giọng: "Liễu sư thúc chịu chỉ đạo cho đệ?"
Con mắt của Dương Vân Thanh cũng sưng phù, vì cười nên đường mí gần như híp tịt lại chẳng thấy mặt trời đâu, hắn cười khan đáp: "Còn chưa thể gọi là chỉ đạo được, chỉ đánh cho ta một trận thôi."
Tạ Cẩn Du: "..."
Được rồi, đánh cho một trận nhừ tử, đúng chuẩn tác phong Liễu sư phúc.
"Chẳng là, dù vậy ta cũng học được kha khá, hôm nay lĩnh ngộ được rất nhiều thứ." Dương Vân Thanh khua tay múa chân, vẫn nói đến hưng phấn.
Tạ Cẩn Du: "Được rồi, không được lộn xộn, ngồi đàng hoàng cho ta!"
Dương Vân Thanh vừa nghe cô nói thế thì tức tốc rụt tay rụt chân lại ngồi nghiêm chỉnh, bộ dạng vừa rồi của hắn đúng kiểu một kiếm si, bây giờ ngồi ngoan ngoãn lại thì trông hệt như cô vợ nhỏ.
Trên Thanh Dao phong, Tạ Cẩn Du có một dược phòng nhỏ của riêng mình, Mộc Tu Dung thường xuyên bế quan, không quản lý sự vụ, còn cô thì thường luyện đan chế thuốc ở nơi này, nếu đệ tử bình thường bị thương thì chỉ cần tìm cô là được, thật là mang thân phận sư tỷ, kiêm luôn lòng cha mẹ.
"Trừ mặt ra, trên người còn vết thương nào không? Cởi ra cho ta xem thử." Tạ Cẩn Du cầm bình thuốc, cúi đầu bật nút gỗ ra, khi nhìn thoáng qua thì phát hiện hai tay Dương Vân Thanh bịt chặt cổ áo, mặt ngốc ngơ, không biết là đang ngượng hay đang ngốc nữa.
"Đệ làm sao vậy?"
Dương Vân Thanh hoàn hồn lại, vội vã lắc đầu: "Trên người không có gì đáng ngại, cũng không biết tại sao Liễu tiền bối chỉ nhắm mỗi mặt ta mà đánh thôi."
Tạ Cẩn Du nghĩ tới cảnh tượng đó, không nhịn được "Phụt" một tiếng bật cười: "Được, được rồi."
Liễu Ký Minh nhìn bề ngoài thì rất lạnh lùng, song khi mở miệng ra thì miễng lưỡi cũng độc chẳng kém ai, bình thường các đệ tử đều rất sợ hắn. Tuy nhiên chỉ cô biết, cái con người này, lòng dạ ngay thẳng lại đơn giản, thật ra chẳng khác gì trẻ con.
Cô biết, chuyện mình dắt theo Dương Vân Thanh chạy lên Văn Ngọc phong ba lần bốn lượt mà chẳng gặp trở ngại gì cũng là nhờ Liễu Ký Minh ngầm đồng ý. Tuy rằng, lần nào hắn cũng ném cô đi chẳng chút lưu tình, nhưng mà, ném như vậy là đã nương tay lắm rồi, bằng không với tính tình và tu vi của Liễu Ký Minh, muốn đá bay cô khỏi Thương Vũ môn chẳng phải là việc khó khăn gì, làm sao lại cho cô cơ hội lấy lại thăng bằng rồi chạy lên làm phiền hắn tiếp chứ?
Trận đánh vào mặt Dương Vân Thanh này chẳng qua chỉ là một loại cảnh cáo của hắn mà thôi, dù sao cũng chẳng có ai đã vác cái đầu heo xấu ơi là xấu còn dám chạy lung tung khắp nơi? Thời gian còn lại còn không ngồi yên ở Thanh Dao phong à.
Thoáng cái đã đoán ra tâm tư của Liễu Ký Minh làm Tạ Cẩn Du cười như được mùa, cầm bình thuốc mà cười đến gập cả người lại.
Dương Vân Thanh nhìn cô khó hiểu, giở giọng thắc mắc: "Tạ sư tỷ, làm gì mà tỷ cười vui quá thế?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!