***
Yêu tu!
Tạ Cẩn Du giật mình, thảo nào Lạc Vân Kỳ có vẻ mặt đó.
Trong thế giới của "Đọa Tiên" không chỉ có tu sĩ nhân giới, mà còn có yêu tu và ma tu, thay vì bảo đây là ba phương thức tu luyện khác nhau, thì thà nói đây là ba chủng tộc khác nhau còn đúng hơn.
Nhân loại được thiên vị nhất, chiếm cứ đại lục có dồi dào linh khí, số người tu tiên đông đảo, tông môn mọc lên như rừng, thịnh vượng phồn vinh.
Ma tu có hình thái tương tự với loài người, rất khó nhận ra bằng mắt thường. Thế nhưng Ma tộc từ nhỏ đã hung hãn, bất kể là khả năng sinh tồn hay khả năng chiến đấu đều mạnh hơn nhân loại rất nhiều, 'Lấy mạnh làm đầu', bốn chữ này được Ma tộc quán triệt hết sức triệt để. Họ cư ngụ ở vùng Tây Bắc cằn cỗi, chuyện đầu tiên học được khi mới lọt lòng chính là chém giết, muốn sinh tồn trong Ma tộc thì chỉ có giẫm đạp lên kẻ mạnh hơn mình.
Mà yêu tu nếu đem ra so với tu sĩ và ma tu thì rất thưa thớt.
Họ tản mác ở khắp các ngõ ngách trong đại lục, bản thể là hình thú. Toàn thân yêu thú đều là bảo vật, thịt tươi ngon, đan thú cũng là vật hữu dụng, bởi vậy khi ở hình thú sẽ bị đông đảo tu sĩ vây bắt, hoặc thuần hóa hoặc bắt giết. Số tu được thành hình người đã ít càng thêm ít, mà số tu thành chánh quả hầu như chẳng có mấy ai.
"Thì ra là yêu tu." Tạ Cẩn Du thở dài, dường như đã đoán ra kết cục sau đó.
Giữa Nhân tộc, Ma tộc và Yêu thú tuyệt đối không có quan hệ, đó là quy tắc ngầm ở thế giới này. Ba tộc này có thể miễn cưỡng duy trì hòa bình đã khó lắm rồi, nếu muốn tiến thêm một bước thì rõ là nằm mơ giữa ban ngày. Huống chi, quan hệ giữa ba tộc này trước giờ luôn là thợ săn và con mồi, món nợ máu ngàn năm không phải một sớm một chiều là có thể hoàn trả.
Lạc Vân Kỳ cười tự giễu, không biết cười vì khi đó mình phát hiện ra bí mật, hay cười vì đã trao lầm tấm chân tình: "Ta cũng... vô cùng kinh ngạc, nhưng sau cơn kinh ngạc, là cơn thịnh nộ."
"Từ đầu tới cuối nàng ấy vẫn luôn lừa dối ta sao? Một yêu tu lẫn vào trong tu sĩ bọn ta là muốn làm gì? Nàng ấy làm thế rốt cuộc là có mục đích gì? Đủ loại suy nghĩ hiện lên trong đầu, thần trí ta bị lửa giận thiêu đốt, khiến ta gần như không thể nào bình tĩnh lại. Vì vậy, ta đã nói ra những câu rất tuyệt tình." Lạc Vân Kỳ lắc đầu, vô cùng đau lòng và bất lực với tình cảnh khi đó: "Rồi ta giận dữ bỏ đi."
"Sau đó thì sao?" Tạ Cẩn Du biết thời khắc này trong lòng Lạc Vân Kỳ ngoài hối hận ra thì có lẽ chỉ có hối hận mà thôi.
"Ta mất vài ngày để tỉnh táo lại, sau khi suy nghĩ kỹ thì vẫn thấy phải về tìm nàng, hỏi nàng tại sao phải lừa dối ta, mặc dù cuối cùng phải... chia tay, còn tốt hơn để ta mãi hồ đồ." Lạc Vân Kỳ nói tiếp.
Tạ Cẩn Du gật đầu, Liễu Ký Minh cũng gật đầu, đúng thế, trốn tránh mãi không phải là cách giải quyết vấn đề, hai người đều tán thành hành động này của Lạc Vân Kỳ.
Lạc Vân Kỳ dừng lại thật lâu, rồi trầm giọng nói: "Ta... về tới thành, nghe được một lời đồn."
"Lời đồn gì?" Tim Tạ Cẩn Du xách lên cổ họng.
"Họ bắt được một yêu tu hóa thành hình người..." Lạc Vân Kỳ nhắm mắt lại, chân mày nhíu sâu, tưởng như về lại cảnh tượng khi ấy: "Đầu yêu tu bị treo trên cổng thành, làm lá cờ tượng trưng cho thắng lợi, đan thú bị moi ra làm vật hiến cho tông môn, da thú bị lột ra đem bán, thịt thì bị chế biến thành món ăn..."
"Ta nhìn thấy con thú đó... nó bị treo ở trước cổng thành, đôi mắt đen tối không còn chút ánh sáng, bộ lông trắng như tuyết, cực đẹp... chẳng biết sao trên đó lại nhuộm loang lổ vết máu, làm sao cũng không lau sạch được, làm sao cũng không..."
Sau đó là tiếng thở than: "Trước giờ nàng rất thích sạch sẽ."
"Yêu tu có thể hóa thành hình người vô cùng ít ỏi, còn là đối tượng bị săn bắt thuần phục." Giọng Liễu Ký Minh lạnh lùng: "Một khi thân phận bại lộ, tình cảnh sẽ cực kỳ nguy hiểm, hoặc bị thuần hóa hoặc bị giết, cô ấy nhất định cũng đã cân nhắc những chuyện này, thế nhưng vẫn chọn ở lại bên cạnh tiền bối, thứ mong muốn cùng lắm chỉ là một nơi che chở mà thôi."
Câu này của Liễu Ký Minh chẳng khác nào một nhát đao đâm vào tim Lạc Vân Kỳ.
Đúng vậy, không sai, vì nàng tin tưởng nên mới chọn ở lại bên cạnh y, mong có thể nương tựa giúp đỡ lẫn nhau, nào ngờ lại rơi vào kết cục bi thảm như vậy.
Nếu năm đó y có thể giữ bình tĩnh, ít nhất là che giấu chuyện này, đợi nàng thoát thân...
Khóe môi Lạc Vân Kỳ run lên, mỗi khi nhớ lại chuyện cũ, y luôn phải mất rất nhiều sức lực để bình ổn lại tâm cảnh của mình.
"Lúc nhìn thấy cái đầu thú đó, ta đột nhiên chẳng còn nhớ được gì nữa, khi khôi phục thần trí thì ta đã ở dưới vách núi, người đầy máu."
Lạc Vân Kỳ khi đó đã bắt đầu có khuynh hướng đọa ma.
"Ta vừa nhắm mắt lại, cả đầu óc đều là dáng vẻ của nàng, cười, khóc, và cả... máu..."
"Tâm ma." Liễu Ký Minh lạnh giọng nói.
Lạc Vân Kỳ gật đầu: "Ta đã hoàn toàn rơi vào tâm ma."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!