Chương 14: (Vô Đề)

***

Con sóng dưới lòng đại dương hiền hòa vỗ về quanh thân hai người, không tạo ra sức ép bức bối mà mang tới cảm giác dễ chịu khó tả.

Tạ Cẩn Du bị bảo dừng lại đột ngột, lập tức đứng nghiêm tại chỗ trừng to hai mắt, không dám ho he tiếng nào. Liễu Ký Minh nắm tay cô, mắt hơi nheo lại, ánh mắt đảo quanh bốn phía hệt như kiếm quang, có vẻ như đang dò xét gì đó.

"Sao vậy, sư thúc?" Tạ Cẩn Du dè dặt quan sát nét mặt hắn, thấp giọng hỏi. Tiểu giao nhân lúc nãy đã hoàn toàn mất dấu, là thứ gì khiến Liễu Ký Minh thà dừng lại chứ không tiếp tục đuổi theo? Quanh đây có nguy hiểm nào đang rình rập sao?

"Huyễn tượng(*) của giao nhân." Liễu Ký Minh hừ lạnh.

(*) Ảo giác.

"Huyễn tượng?" Tạ Cẩn Du sửng sốt, sau đó lấy lại phản ứng ngay lập tức.

Nước mắt giao nhân là nguyên liệu luyện khí rất giá trị mà bất cứ tu sĩ nào cũng muốn có được, để tránh khỏi sự bắt bớ của tu sĩ, tộc giao nhân cũng có cách thức của riêng mình. Các tu sĩ thạo chiến đấu trên mặt đất, nhưng biết rất ít về đáy biển, dựa vào ưu thế thông hiểu địa hình, giao nhân đã bố trí huyễn tượng sở trường dưới đáy biển để che mắt tu sĩ bám đuôi mình.

"Làm sao đây..." Tạ Cẩn Du cau mày nhìn quanh quất, ở đây chẳng có bất kỳ điều gì bất thường cả.

Liễu Ký Minh giơ ngón tay lên, dùng linh khí ngưng tụ một hạt châu màu trắng đục trên đầu ngón tay, đoạn bắn nhẹ ra. Hạt châu nhẹ như lông hồng, lý ra phải chảy trôi theo dòng nước, thế nhưng nó lại quay vòng trước mặt hai người cứ như bị nhiều ngoại lực khống chế cùng một lúc, khăng khăng xoay vòng tại chỗ chứ không xê dịch, trông khá là khôi hài.

Liễu Ký Minh thu hồi nó về, rồi phất tay áo nói: "Nếu chúng ta đuổi theo, có lẽ sẽ giống như nó."

Tạ Cẩn Du phản ứng rất nhanh: "Dòng chảy ở đây hỗn loạn."

Thảo nào cô cứ thấy cơ thể khó khống chế thế nào ấy, nếu không có Liễu Ký Minh giữ lại thì nói không chừng cô đã bị dòng chảy này đẩy đi đằng nào chẳng hay rồi.

Giao nhân nhờ vào địa hình giúp sức đã sáng lập ra một dòng chảy hỗn loạn ở đây, thật ra bản chất của nó cũng hệt như quỷ dựng tường, khiến họ đảo vòng tại chỗ, dù đuổi theo tiểu giao nhân nhanh cấp mấy cũng chỉ tổ tốn công.

"Sư thúc, chúng ta làm sao bây giờ?" Tạ Cẩn Du nghiêng đầu nhìn nam nhân bên cạnh.

Đầu mày Liễu Ký Minh chau lại, hắn chuyên tâm đảo mắt chung quanh để tìm ra lỗ hổng. Giao nhân tạo "Thế" cần dựa vào địa hình vô cùng rối rắm, rõ ràng nơi này không có điều kiện tốt nhất. Nơi đây chỉ liếc sơ qua đã có thể thấy hết toàn cảnh, vậy rốt cuộc tại sao nó lại được chọn làm điểm bắt đầu của huyễn tượng?

Trừ phi... trừ phi... ở đây còn ẩn giấu huyền cơ khác.

Hiển nhiên Tạ Cẩn Du cũng phát hiện ra, cô níu lấy tay áo Liễu Ký Minh, nói giọng khẩn trương: "Sư thúc, có nên ra đằng sau cây san hô đó nhìn thử không?" Dù sao tiểu giao nhân cũng mất tích ở chỗ đó.

"Cẩn thận." Liễu Ký Minh gật đầu, kéo cô bơi đi.

Cây san hô này rất lớn, tua tủa dày đặc trong làn nước bập bềnh, một số đỏ thẫm như đọng máu, tươi đẹp muôn hình vạn trạng, toát ra vẻ ma quái khó thể diễn tả. Cả cây san hô tựa như một chiếc lưới kín kẽ, vây tóm tất cả sinh vật chung quanh.

Hai người liếc nhau, đi vòng qua bên cạnh cây san hô, quả nhiên, vừa chuyển tầm mắt, trước mặt cả hai đã xuất hiện một cây san hô khác giống như đúc.

"Đúng là đảo quanh tại chỗ." Tạ Cẩn Du nói.

Liễu Ký Minh ừm một tiếng, rồi thả tay cô ra: "Nàng ở đây chờ, ta vào trong thăm dò."

Tạ Cẩn Du trở tay kéo hắn lại theo bản năng, nghĩ ngợi một chút rồi nói: "Chàng gặp chuyện gì thì nhớ phải gọi ta một tiếng, ta sẽ chạy nhanh tới ngay."

Rõ ràng cô đang lo lắng cho cái người trước mắt này, lời trấn an nói ra vô cùng chính trực, nhưng chẳng hiểu sao lại khiến người ta buồn cười. Liễu Ký Minh nhìn cô với ánh mắt ôn hòa, còn nhu tình hơn cả sóng nước nơi đây: "Yên tâm."

Tạ Cẩn Du nhìn hắn bước vào trong dải san hô, lòng bắt đầu lo lắng không nén được.

Trong "Đọa Tiên", phần miêu tả về tộc giao nhân thật ra không nhiều, vì quốc vương của tộc giao nhân cùng lắm chỉ là một nhân vật bình thường trong hậu cung đông đảo của Thu Mi, hơn nữa đây chỉ là một mối tình chóng vánh, chẳng bao lâu đã chấm dứt khi Thu Mi dứt áo ra đi. Thành ra, phần miêu tả huyễn tượng cũng chẳng cặn kẽ gì cho cam.

Đã không có bàn tay vàng biết trước nội dung, chẳng biết về sau sẽ xảy ra chuyện khó thể dự đoán nào đây?

Cô đứng chờ tại chỗ trong thấp thỏm, một khắc sau, cây san hô bỗng xao động, nhánh san hô đỏ thẫm đong đưa theo sóng nước, như dòng máu đỏ loan ra trong nước.

Tim Tạ Cẩn Du thoắt cái xách lên tới cổ, ánh mắt cô đảo lên như điên, hy vọng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!