***
Tạ Cẩn Du luống cuống.
Ngón tay thon gầy khóa lấy cổ tay cô rất mạnh, trong giá lạnh còn mang theo chút ấm áp. Nhưng mà, đó là cái nóng sinh ra từ ảo giác khi cái lạnh đạt tới tột cùng, nơi bắt nguồn của ngọn lửa là nơi da thịt chạm vào nhau, đốt cháy lên tận vai cô, khiến toàn thân cô không thể động đậy.
"Chàng..." Tạ Cẩn Du rụt rè ngẩng đầu, vừa chạm phải ánh mắt của Liễu Ký Minh đã rơi tõm vào đáy biển sâu.
Dưới lòng đại dương sâu hút không đáy là sóng dữ cuồn cuộn, chờ cho sinh mệnh cô rơi vào đó sẽ quấn chặt lấy, nuốt chửng, cuốn phăng cô vào vực sâu.
"Sư thúc..." Giọng Tạ Cẩn Du lí nhí, đầu cúi gầm, cô biết lúc này nên tỏ ra yếu thế trước đối phương.
Liễu Ký Minh vẫn nhìn cô không cảm xúc, đột nhiên siết chặt lấy cổ tay cô, gồng sức đến nỗi mu bàn tay nổi đầy gần xanh. Tạ Cẩn Du bị siết đau nhưng không dám lên tiếng, cắn răng, nhíu mày.
Cô cứ ngỡ Liễu Ký Minh sẽ hạch hỏi mình gì đó, ai dè, một khắc sau cổ tay cô bất ngờ được nới lỏng, một chiếc bóng đổ ập xuống. Tạ Cẩn Du ngẩng phắt đầu lên, thấy mắt Liễu Ký Minh nhắm nghiền, thân hình lảo đảo, ngã gục lên người cô.
"Sư thúc!" Tạ Cẩn Du đỡ lấy hắn.
Đầu Liễu Ký Minh gác lên vai cô, hơi thở yếu ớt như đang thoi thóp, một dòng máu đỏ trào ra từ khóe miệng, dính lên vai của Tạ Cẩn Du.
Tạ Cẩn Du nắm lấy mệnh môn của hắn, truyền vào một luồng linh lực, nhưng lại bị linh khí của chính Liễu Ký Minh đẩy bật ra.
Linh khí phân tán khắp tứ chi bách hài của hắn, tranh chấp giằng co, bên trong cơ thể sục sôi khí sát phạt mạnh mẽ. Tu vi Tạ Cẩn Du quá thấp, hoàn toàn không thể dẫn chân khí hỗn loạn của hắn quy vị, trái lại còn bị đẩy lùi..... Chẳng biết Liễu Ký Minh đã bị tình trạng này bao lâu, vậy mà hắn còn giữ nguyên vẻ bình tĩnh như chẳng có chuyện gì.
Nghĩ tới đây, hốc mắt Tạ Cẩn Du nóng lên.
Cô gây ra họa thật rồi.
Nhân lúc hắn bế quan cô lại đột nhiên bỏ trốn, sau khi Tố Y biết chuyện nhất định sẽ báo lại cho hắn. Chắc hẳn Liễu Ký Minh đã cưỡng ép xuất quan để tìm kiếm cô, nếu không đã chẳng ra thế này, chẳng những tu vi không đột phá mà còn khiến bản thân rơi vào nguy hiểm.
Hơn nữa, ba tên trong khách điếm có nói, Ma tộc đang thừa cơ gây phiền phức cho Thương Vũ môn ngay đúng lúc này, tìm hắn hòng đòi quỷ y Lưu Chiếu quân nào đó.
Thu Mi đúng là không đáng tin chút nào!
Tạ Cẩn Du cảm thấy hơi giận, cô cho là nữ chính Mary Sue tung hoành cả vũ trụ, chống đỡ giúp mình một lúc chỉ là chuyện dễ như bỡn, sao bây giờ lại xảy ra sự cố.
Đến nước này thì vấn đề mặt mũi chẳng còn quan trọng nữa, Tạ Cẩn Du đỡ Liễu Ký Minh bay về phía thành Thủy Vân, vì trận xô xác vừa rồi nên cô không dám vào trung tâm thành, chỉ chọn một khách điếm ở nơi hẻo lánh, thuê một gian phòng hảo hạng rồi mang Liễu Ký Minh vào trong.
Liễu Ký Minh nằm trên giường với sắc mặt nhợt nhạt, bình thản hệt như đang ngủ, chỉ có vùng chân mày là cau lại, trên gương mặt chưa bao giờ sợ hãi lần đầu tiên hiện lên vẻ yếu đuối khó nhận ra.
Trước đó đã sờ thử kinh mạch của hắn nên Tạ Cẩn Du có thể tưởng tượng được hiện tại chân khí trong cơ thể hán tán loạn đến mức nào, cô không đủ sức dẫn chân khí giúp hắn, nhưng ít ra cũng là một y tu.
Nghĩ rồi Tạ Cẩn Du vung tay áo lên, Cửu Châm xoay vòng, dòng linh khí màu xanh bốc lên từ đầu ngón tay cô như khói, hòa vào không khí lưu chuyển vòng quanh Cửu Châm, cô chọn vài đại huyệt như Bách Hội, Thiên Trung, Thái Uyên dựa theo trí nhớ, chặn linh khí tán loạn của Liễu Ký Minh từ bên ngoài.
Lấy châm đâm vào nơi truyền linh khí, chầm chậm độ hóa linh khí hỗn loạn, từ trên xuống dưới dọc theo hướng mũi châm, từng vòng một, lưu chảy tuần hoàn quanh thân. Khi nhận thấy dòng linh khí bên dưới mũi châm dần lắng lại thì trán Tạ Cẩn Du đã đầm đìa mồ hôi, rơi xuống đánh "tách".
Cô hít sâu một hơi, ngã ngồi xuống bên giường.
Liễu Ký Minh bị ghim châm trên người vẫn nằm yên bất động trên giường, mặc cho người ta làm thịt. Ở trước mặt mọi người hắn luôn giữ vẻ tiên phong đạo cốt, khiến người ta chỉ dám nhìn từ xa chứ chẳng dám khinh lờn, dù muốn nói với hắn đôi câu cũng phải hạ quyết tâm rất lớn, nhưng giờ phút này dáng vẻ của hắn lại vừa vô tội vừa buồn cười. Có lẽ do biết hắn đã tạm vượt qua nguy hiểm, nên vẻ mặt Tạ Cẩn Du nhìn hắn cũng rạng rỡ hẳn lên.
Mặt trái của Liễu Ký Minh, dường như chỉ mình cô được thấy.
Ý thức được điều này, cô bất giác ôm ngực theo phản xạ, trái tim bên trong lồng ngực nhảy lên thình thịch.
Cô nhớ lại, lần đầu tiên gặp Liễu Ký Minh sau khi mất trí nhớ, cô chưa từng nghi ngờ con người này, nhất định là vì cô vô cùng thích hắn.
Trong sách có viết lần đầu tiên Thu Mi gặp Liễu Ký Minh đã nhìn tới ngây dại, hồng y rực lửa tôn lên nét mặt đầu mày tinh tế đẹp đẽ, thế nhưng ánh mắt của hắn lại chỉ có sương lạnh chứ không có hơi ấm.
Tạ Cẩn Du nghĩ, người có thiên tư tuyệt đỉnh nên có dáng vẻ kiêu hãnh thế này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!