Tôi siết chặt nắm tay, mắt đỏ hoe, nhưng cuối cùng chỉ bật cười cay đắng, giọng nghẹn ngào:
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
"Có lẽ, từ đầu tôi đã không phải là người đáng để yêu rồi."
Vừa dứt lời, cửa phòng đột nhiên bị đẩy mạnh ra.
Hạ Thần đứng ở đó, sắc mặt lạnh lẽo:
"Cái gì mà không đáng để yêu?"
Tôi cúi đầu, nước mắt rơi từng giọt xuống bàn, cơ thể khẽ run rẩy.
Hạ Thần cau mày, bước nhanh đến trước mặt tôi:
"Chuyện gì đang xảy ra? Cẩn Cẩn, tại sao cậu khóc?"
Ánh mắt anh ấy trở nên sắc bén, lạnh lùng nhìn về phía Hạ Hân.
Hạ Hân không ngờ Hạ Thần lại đứng về phía tôi, vội vàng cười gượng giải thích:
"Không có gì, em chỉ đang tiễn biệt hội trưởng thôi.
Cô ấy không nỡ xa chúng ta, luyến tiếc rời đi thôi mà."
Nhưng Hạ Thần vẫn nghi ngờ, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm vào cô ta.
Sau chuyện ở quán cà phê lần trước, mặc dù Hạ Thần chưa hoàn toàn mất đi tình cảm với Hạ Hân, nhưng lòng tin của anh ta với cô ta đã lung lay.
Anh ta quay sang tôi, giọng trầm thấp:
"Cẩn Cẩn, có thật không?"
Hạ Hân lập tức nhíu mày, tỏ vẻ ấm ức, mắt ngân ngấn nước:
"Hạ Thần, ý anh là gì? Anh không tin em sao?"
Hạ Thần nhìn cô ta, rồi lại nhìn tôi.
Lúc này, anh ta do dự.
Nhưng dù thế nào, anh ta vẫn đứng về phía tôi.
Thế là đủ để chứng minh thái độ của anh ta.
Chỉ cần tôi thêm một cú đẩy nữa, lòng tin của Hạ Thần dành cho Hạ Hân sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Tôi nhẹ giọng, đôi mắt ngập nước:
"Không phải thật."
"Hạ Thần, cô ta nói tôi nên đến dự đám cưới của hai người, chúc phúc cho hai người."
"Tôi có thể đi không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!