Chương 98: cuối

Tháng Tư ở Giang Thành là mùa cỏ mọc oanh bay.

Nắng rọi qua cửa kính, chú mèo con lông trắng đã biến thành mèo lớn lăn qua lăn lại trên bãi cỏ, những cánh hoa đào màu hồng phấn bị gió thổi vào cửa sổ mở rộng, sau khi đáp xuống bàn thì được một bàn tay thon dài nhặt lên.

Hứa Nhuế lật bài thi trong tay rồi đậy nắp bút lại, "Cứ giữ nguyên đà này chứ đừng chủ quan, chắc sẽ đậu vào đại học A thôi."

Thẩm Kiều mân mê cánh hoa, nghe vậy thì nở nụ cười: "Thật không ạ?"

"Tôi lừa em làm gì?"

Hứa Nhuế đứng lên vươn vai một cái dưới ánh mặt trời, "Lâu nay vất vả rồi, thấy em siêng năng nên cho em nghỉ một ngày đó."

Cô chỉ vào người đàn ông đang đợi ngoài cửa: "Cả việc học và người yêu đều rất quan trọng, đừng có bên trọng bên khinh."

"Tụi em đâu có......" Bị cô trêu chọc, thanh niên đỏ mặt nói: "Chiều nay tụi em có việc phải làm ạ."

"Ví dụ như......" Hứa Nhuế hỏi: "Đi hẹn hò đúng không?"

"Không ạ, em đi cắt tóc."

Cô nhìn mái tóc đen dài của Thẩm Kiều: "Tóc đẹp thế này sao tự dưng lại cắt?"

Thẩm Kiều đưa tay vuốt tóc, "Thật ra em muốn cắt từ lâu rồi ạ."

Cậu đứng dậy mở cửa đi tới chỗ Lục Đình.

Lục Đình nắm tay cậu, cảm nhận được mồ hôi lạnh rịn ra, anh liếc nhìn con mèo đang lăn lộn trên bãi cỏ rồi nói: "Đem nó theo nhé."

Thẩm Kiều vô thức nói: "Đâu có được, đi cắt tóc sao có thể đem theo mèo chứ......"

Lục Đình đã dùng tiền bạc nói cho cậu biết đi cắt tóc không những có thể đem theo mèo mà trong tiệm cắt tóc còn trang bị cả trụ mèo.

Trước tiệm là một con đường lớn, những nụ hoa hải đường trên vỉa hè đang chớm nở, hương vị mùa hè đã bắt đầu len lỏi trong gió.

Hôm nay Thẩm Kiều mặc sơ mi màu hồng nhạt, đứng dưới cây hải đường còn đẹp hơn hoa.

Chủ tiệm rất hiếu khách, cầm mái tóc dài của cậu rồi tiếc rẻ nói: "Tóc đẹp thế này cơ mà, em muốn cắt thật sao?"

Thẩm Kiều chăm chú nhìn Mười Hai trên trụ mèo, "Cứ cắt đi ạ, cắt kiểu nam ấy."

Cậu nhắm mắt lại, bên tai vang lên tiếng loẹt xoẹt.

Dưới ánh nắng tháng Tư, cái gai mọc trên đầu cậu hai mươi mấy năm rốt cuộc cũng một bị người thợ cắt tóc xa lạ nhổ tận gốc.

Chuẩn bị tinh thần thì lâu nhưng cắt tóc lại rất nhanh.

Chủ tiệm không hiểu tại sao trong lúc cắt tóc vị khách đẹp trai này cứ nhìn chằm chằm con mèo kia, nhưng hắn vẫn cắt theo yêu cầu của cậu.

Chỉ là hắn không cắt ngắn như Thẩm Kiều nói mà cắt một kiểu tóc phù hợp với khuôn mặt thanh niên.

Chủ tiệm lấy khăn khô lau gáy cho cậu rồi tháo khăn choàng ra, "Xong rồi, xem thử đi."

Thẩm Kiều ngước mắt nhìn mình trong gương.

Mái tóc dài đi theo cậu vô số ngày đêm đã biến mất, thay vào đó là một mái tóc ngắn gọn gàng, lọn tóc được tỉa lộn xộn tôn lên khuôn mặt thanh tú của thanh niên.

Nhìn rất nam tính.

Dù cậu có đẹp cỡ nào thì vẫn là một chàng trai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!