Chương 97: (Vô Đề)

Khi Lục Đình tới thì Thẩm Kiều vừa dọn đồ xong.

Hôm nay là ngày cậu xuất viện.

Cậu thích nghi với chân giả rất nhanh, chưa đầy một tháng đã có thể đi lại bình thường.

Thanh niên mặc quần dài rộng rãi và áo hoodie màu đen, khi cúi xuống lộ ra vòng eo thon thả, lòng bàn tay áp lên vừa đủ che kín.

Lục Đình nghĩ là làm.

Anh vừa áp tay vào thì thanh niên lập tức co rúm lại, nhìn thấy anh thì trừng mắt: "Anh làm em hết hồn."

Lục Đình bóp eo cậu: "Nhát gan vậy sao?"

Anh ôm cậu sang một bên, sau đó thế chỗ cậu làm tiếp công việc đang dang dở, "Dì bếp biết hôm nay em về nên chuẩn bị sẵn một bữa tiệc thịnh soạn rồi."

Thẩm Kiều đứng cạnh anh, ôm vai anh như gấu túi: "Có bò hầm cà chua không ạ?"

"Có."

"Có sườn hầm không?"

"Có."

"Vậy có......"

Lục Đình dúi một quả táo vào ngực cậu rồi nói: "Em muốn ăn gì cũng có hết."

Sáng nay Thẩm Kiều rửa táo mà chưa kịp ăn, để mấy ngày đã hơi héo, nhưng chính vì héo nên mùi táo càng đậm hơn.

Cậu lấy tay áo lau sơ qua, cắn một miếng rồi đưa cho Lục Đình: "Anh ăn thử đi, ngọt lắm."

Người đàn ông cắn một miếng ở chỗ cậu vừa cắn, mùi táo thơm ngát tràn ngập giữa hai người.

"Đúng là ngọt thật."

Vì sắp Tết nên trong viện điều dưỡng chẳng còn bao nhiêu người, hầu hết đã về nhà ăn Tết.

Thẩm Kiều xếp sách vở vào vali, vui vẻ nghĩ mình cũng sắp về nhà đón Tết rồi.

Cậu nắm tay Lục Đình, chậm chạp mà vững vàng bước ra khỏi viện điều dưỡng.

Thẩm Kiều đứng ở cổng quay đầu lại, gió thổi tóc mai bay phất phơ, cậu đưa tay đội mũ lên đầu.

"Chúng ta về nhà thôi."Andy và dì bếp đứng ở cổng biệt thự.

Khác với vẻ bình tĩnh của Andy, dì bếp lo lắng hỏi: "Cậu nghĩ cậu chủ có thật sự đi được không?"

Mùa đông lạnh buốt nhưng Andy vẫn mặc vest, dáng đứng thẳng tắp, gió tuyết thổi vào người vẫn không hề nao núng.

"Lát nữa về sẽ biết thôi."

Hai mươi phút sau, một chiếc xe dừng lại trước mặt họ. Người đầu tiên bước xuống là Lục Đình, anh khom lưng chui ra khỏi xe.

Dì bếp mở to mắt.

Bà nhìn anh vòng sang bên kia mở cửa xe rồi chìa tay ra. Một bàn tay thon dài trắng nõn đặt lên tay anh, sau đó một chiếc giày trắng bước xuống xe.

Chiều mưa lất phất, sương trắng bảng lảng, một bóng người hơi cúi đầu hiện ra trong sương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!