Hứa Nhuế xách túi ra ngoài.
Cô tới trước mặt Thẩm Kiều rồi đưa cho cậu một cái hộp, "Bạn học Thẩm, tặng em nè."
"Quà?" Thẩm Kiều mở to mắt: "Cho em sao?"
Hứa Nhuế mỉm cười dịu dàng: "Ừ, tặng em đó, mở ra xem đi."
Đó là một cái hộp hình chữ nhật, Thẩm Kiều mở ra một góc để lộ cây bút máy bên trong.
Hứa Nhuế nói: "Cây bút này do ông ngoại tôi làm, tôi muốn dùng nó để chúc em năm mới thi đậu."
"Cái này...... Em......" Thẩm Kiều nhìn sững cây bút, thật lâu sau vẫn không nói nên lời.
Hứa Nhuế cười nói: "Năm mới vui vẻ nhé."
Thẩm Kiều đóng nắp hộp lại rồi thở hắt ra một hơi, cũng cười với Hứa Nhuế: "Chúc chị Hứa năm mới vui vẻ ạ."
Đến khi bóng dáng cô biến mất ở cổng biệt thự, Lục Đình mới nhìn chiếc hộp trong tay cậu rồi hỏi: "Em có biết ông ngoại cô ấy là ai không?"
"Ai thế ạ?"
Người đàn ông cười: "Là một nhà thư pháp rất nổi tiếng, cô ấy theo họ ông ngoại và được ông nuôi lớn. Chữ của ông ngoại cô ấy có tiền cũng chưa chắc mua được, huống chi là bút máy do ông tự làm, em nhìn ngòi bút đi, chắc có khắc chữ đấy."
Thẩm Kiều lại mở hộp cầm cây bút lên xem, khi vặn nắp ra quả nhiên nhìn thấy một chữ "Hứa" nhỏ xíu trên ngòi bút.
"Cái này quý quá......"
Lục Đình đặt tay lên vai cậu: "Cô ấy đã không nói em biết ông ngoại mình là ai thì đây chỉ là một cây bút bình thường thôi, đừng áp lực quá."
"Anh nói chuyện này chỉ để Kiều Kiều biết cô ấy rất thích em thôi."
"Đương nhiên không chỉ có cô ấy mà còn rất nhiều người thích em nữa."
"Em biết." Thẩm Kiều cúi đầu: "Em biết mà."
Lần này Colin trở về không chỉ vì bị gãy xương mà còn vì bệnh tình của Thẩm Kiều.
Tình trạng của cậu đã ổn định hơn nhiều, lần này hắn tới để kiểm tra đợt cuối.
Hai người vào phòng làm việc trên lầu, còn Lục Đình và Lục Cửu đứng chờ ngoài hành lang.
Sợ Thẩm Kiều chê mùi thuốc lá trên người mình nên lâu lắm rồi Lục Đình không hút thuốc, nhưng giờ phút này anh nhịn không được hút một điếu.
Vị cay nồng tràn ngập cổ họng, khói trắng lượn lờ, suy nghĩ của anh như làn khói lơ lửng trong không khí, tìm mãi vẫn không thấy chỗ dừng chân.
Đã quá lâu rồi......
Muốn hủy hoại một bông hồng dễ như trở bàn tay, nhưng phải mất bao nhiêu công sức để làm một bông hồng héo úa nở lại?
Họ gặp nhau dưới cơn mưa tầm tã. Anh đã nhặt bụi hoa khô héo bị vứt dưới mưa đem về nhà chăm sóc ngày đêm, từ từ loại bỏ sâu mọt ở gốc rễ và mạnh tay cắt bỏ cành khô với hy vọng chồi non sẽ sớm mọc ra.
Đôi khi anh cũng bị gai hoa hồng sắc nhọn đâm trúng, máu tươi nhuộm đỏ cả cành lá.
Chính nỗi đau đã kéo họ lại gần nhau.
Anh chờ đợi suốt bao ngày, rốt cuộc giờ phút này cũng được thấy hoa nở.
"Gia." Lục Cửu nói: "Lục Cẩn vừa tìm Andy đấy ạ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!