Chương 91: (Vô Đề)

Sau Giáng sinh mấy ngày là Tết Tây.

Bệnh hắc lào trên mặt Mười Hai đã gần khỏi hẳn, vết ố vàng ở khóe mắt cũng dần biến mất, bộ lông xác xơ sau bao ngày chăm bẵm rốt cuộc cũng trở nên mềm mượt, thân hình gầy còm mập lên chút ít. Bộ lông bồng bềnh nhìn từ xa hệt như một viên kẹo mềm.

Công việc hàng ngày của Mười Hai là tuần tra lãnh địa.

Chú mèo trắng hết sức đắc ý vì cả biệt thự rộng lớn này đều là địa bàn của mình.

Đầu tiên nó tuần tra tầng trệt.

Cá trong bếp vẫn tươi ngon, trụ mèo khổng lồ trong phòng khách vẫn chỉ có mùi của nó, bát đựng đồ ăn hình quả hồng vẫn đầy ắp hạt khô......

Mèo ta hết sức hài lòng.

Mười Hai ngoe nguẩy đuôi ra sân tuần tra.

Hôm nay lại có sương mù, trời mưa lâm râm, mèo con vừa chui qua khe cửa thì bị dì bếp bắt lại.

Bà đóng hết cửa nẻo rồi ngồi xổm trước mặt Mười Hai răn đe: "Ngoài trời lạnh lắm, đừng có chạy lung tung kẻo bị người ta bắt đi bán bây giờ!"

Mười Hai bất mãn kêu meo meo với bà, nhưng thú hai chân đáng ghét này không hiểu nó đang nói gì mà chỉ mở một hộp patê cho nó.

Ăn hết hộp patê, Mười Hai quyết định tạm tha cho bà.

Vua Mèo anh dũng bắt đầu tuần tra lầu một.

Hầu hết các phòng trên lầu một đều đóng kín, rõ ràng đây là lãnh thổ của Vua Mèo nhưng nó lại bị nhốt ngoài cửa không được vào, nó bực tức cào cửa một hồi.

Đi sâu vào trong là phòng tập gym.

Cửa phòng để mở nên Vua Mèo hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang bước vào, trông thấy người đàn ông đang tập thể dục trước cửa sổ sát đất.

Người đàn ông có thân hình cao to vạm vỡ, cơ bụng nổi rõ khiến người ta chảy máu mũi, mồ hôi nhễ nhại chảy dọc khuôn mặt góc cạnh.

Khi Mười Hai vào thì anh vừa kết thúc bài tập hàng ngày.

Lục Đình bước xuống khỏi máy rồi kéo áo lên lau mồ hôi, vòng eo săn chắc lập tức lộ ra, cơ bụng phập phồng theo nhịp thở.

Sau đó anh thấy nhờn nhẫy khó chịu quá nên cởi phắt áo ra rồi đem đồ sang phòng bên cạnh tắm rửa.

Một âm thanh khẽ khàng thu hút sự chú ý của người đàn ông, anh quay đầu lại trước cửa sổ sát đất, bờ vai rộng nghiêng sang một bên để lộ mấy vết cào, thậm chí trên vai còn có một dấu răng không sâu không cạn.

Khán giả duy nhất ngồi xổm trước mặt anh, ngẩng đầu kêu một tiếng.

"Meo?"

Lục Đình vắt áo lên vai rồi ngồi xuống nhìn Mười Hai: "Chà! Thái tử đang đi tuần tra lãnh địa đấy à."

Anh vừa tới gần thì mùi mồ hôi lập tức xộc vào mũi Mười Hai, mèo con bất mãn nhăn mũi: "Meo!"

Người đàn ông chọc đầu nó một cái rồi đứng dậy, không để ý tới nó nữa.

Mười Hai lẽo đẽo đi theo anh như cái đuôi nhỏ, thậm chí còn đòi theo anh vào phòng tắm.

Lục Đình túm gáy nó vứt ra ngoài, đôi mắt hẹp dài nhìn xuống con mèo ngoài phòng tắm, giọng điệu lười biếng xen lẫn thỏa mãn: "Oắt con, cái này mi không nhìn được đâu."

"Meo!"

Mười Hai bất mãn cào cửa, nhưng trả lời nó chỉ có tiếng nước trong phòng tắm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!