Chương 87: (Vô Đề)

Hôm sau là Giáng sinh.

Thẩm Kiều ngủ đến tận một giờ chiều.

Trong biệt thự rất yên tĩnh, sương giăng kín ngoài cửa sổ, dự báo thời tiết nói đêm nay sẽ có tuyết.

Cậu ngồi dậy trên giường, thân dưới truyền đến một cơn đau khó tả, cảm giác khó chịu hết sức rõ ràng.

Thẩm Kiều vén áo lên xem, chỉ thấy vết đỏ chi chít khắp người.

Cậu thở dài, cảm thấy mình bị hớ rồi. Đây có phải quà của cậu đâu? Rõ ràng là quà của Lục Đình mà.

Lục Đình nhắn cho cậu một hàng tin dài ngoằng, tóm lại là xin lỗi vì mình nhịn không được làm thêm mấy lần, sau đó hỏi cậu muốn đi đâu? Tối nay anh hẹn cậu ra ngoài chơi.

Người cuồng việc mà cũng biết Giáng sinh phải hẹn hò cơ đấy.

Mười Hai đang cào cửa bên ngoài, tiếng kêu bất mãn lọt qua khe cửa.

Thẩm Kiều xoay người xuống giường rồi thành thạo leo lên xe lăn.

Cậu mở cửa ra, chưa kịp cúi xuống đã cảm nhận được sức nặng của con mèo trên đùi.

Mèo con to hơn trước chút xíu, đôi mắt xanh lơ đẹp như bầu trời giữa hè.

"Meo!"

Thẩm Kiều xoa đầu nó rồi xuống lầu mở hộp patê cho nó.

Dì bếp thò đầu ra nói: "Cậu chủ, ăn cơm thôi."

Có lẽ Lục Đình đã dặn trước nên đồ ăn hôm nay rất thanh đạm.

Thẩm Kiều nhìn dì bếp loay hoay trong bếp rồi hỏi: "Andy đâu rồi ạ?"

"Quản gia ấy à?" Dì bếp nói: "Chắc đi mua đồ rồi, từ sáng đã không thấy cậu ấy đâu."

Thẩm Kiều cầm đũa nói: "Chiều nay cháu có việc ra ngoài, tối cháu sẽ về với Lục tiên sinh."

Dì bếp cười: "Tôi biết rồi, đi chơi Giáng sinh chứ gì. Con gái tôi cũng vậy, lúc nãy nó còn gọi điện bảo hôm nay không về nhà nữa."

Không khí mùa đông bên ngoài đã rất rõ rệt, sương giá trên bãi cỏ vẫn chưa tan, đường phố tràn ngập không khí Giáng sinh, tiếng nhạc "Jingle Bells" vang vọng khắp phố lớn ngõ nhỏ, hơi thở phả ra lập tức biến thành khói trắng.

Phương Cầm dắt con trai đi chợ.

Cô đeo khăn quàng cổ và khẩu trang, gần như che kín mặt, mỗi lần bắt gặp ánh mắt người khác lại vô thức né tránh.

Ra đến cổng chung cư thì đụng phải đôi vợ chồng mới cưới ở nhà đối diện, thấy cô họ lên tiếng chào hỏi: "Chị Phương dẫn con đi chợ đấy à?"

Phương Cầm vô thức kéo khẩu trang lên cao hơn, "Ừ...... ừ, đi mua ít rau."

Mùa đông lạnh nên rất nhiều người đeo khẩu trang, đôi vợ chồng kia cũng không nghĩ nhiều. Người vợ cười nói: "Chị tốt số thật đấy, chồng làm giáo viên, còn mình ở nhà nuôi dạy con cái, đâu giống tụi em làm quần quật suốt ngày, Giáng sinh cũng phải tăng ca nữa."

Phương Cầm cười gượng dưới khẩu trang: "Lương anh ấy nuôi cả nhà cũng chẳng dễ gì."

"Cũng đúng......" Người vợ nói: "Mà chắc thầy Quý bận lắm nhỉ? Chẳng mấy khi thấy anh ấy về nhà, đêm qua em nghe tiếng bên nhà chị, chắc thầy Quý về đúng không?"

Toàn thân Phương Cầm cứng đờ, nắm chặt túi xách trong tay, "Tụi tôi cãi nhau một trận, không làm phiền hai người chứ?"

"Đâu có gì. Nhưng nhìn mặt thầy Quý hiền khô, hai người cãi nhau chuyện gì thế? Nghe động tĩnh có vẻ lớn lắm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!