Chương 47: (Vô Đề)

Bó hồng kia được Thẩm Kiều đem về phòng mình.

Cậu tìm một chiếc bình cắm hoa vào rồi đặt lên bàn gần cửa sổ, ánh nắng bên ngoài chiếu vào phủ một tầng sáng màu vàng kim lên những cánh hồng đỏ rực.

Thẩm Kiều chống đầu yên lặng nhìn bình hoa hồng rực rỡ kia. Cậu đưa tay chạm nhẹ, hương thơm dìu dịu bám vào ngón tay mềm mại.

Ngón tay cậu vân vê những cánh hoa mỏng manh, chớp mắt tiếp theo, chất lỏng màu đỏ tươi ứa ra từ cánh hoa dính đầy tay cậu.

Giờ phút này trên mặt thanh niên ngồi bên cửa sổ đã không còn nụ cười lúc nãy, đôi mắt cụp xuống, lạnh lùng nhìn ngón tay mình.

Chất lỏng màu đỏ từ từ chảy dọc ngón tay rồi nhỏ xuống tấm chăn mỏng màu trắng trên đùi cậu.

Một vệt màu chói mắt lập tức loang ra trên tấm chăn trắng tinh, màu trắng càng làm sắc đỏ nổi bật hơn.

Thẩm Kiều nhìn vệt đỏ kia, hơi thở chợt trở nên nặng nề........

Andy đang ở dưới lầu kiểm tra đối chiếu nguyên liệu cần dùng cho bữa tối hôm nay, vừa quay đầu lại thì bắt gặp thanh niên ngồi cạnh cửa yên lặng nhìn mình.

Hắn đặt danh sách trong tay xuống, "Thẩm tiên sinh có chuyện gì không?"

Thẩm Kiều ngượng ngùng mỉm cười, "Xin lỗi vì quấy rầy anh làm việc. Tôi muốn hỏi phòng giặt ở đâu ạ?"

Cậu nhấc tấm chăn mỏng lên, "Lỡ tay làm bẩn nó rồi."

Andy cúi đầu nhìn, chính là tấm chăn đắp trên đùi thanh niên, "Đồ bẩn cứ bỏ vào sọt trong phòng là được, sẽ có người hầu đến lấy."

Thẩm Kiều nói, "Tôi không quen làm phiền người khác, vả lại tôi cũng đang rảnh nên muốn tìm việc gì đó để làm."

Nghe cậu nói vậy, Andy không nói thêm gì nữa mà gọi người hầu dẫn cậu đến phòng giặt.

Trùng hợp là hắn gọi trúng người hầu hôm đó bị hắn sai đi dọn phòng Thẩm Kiều.

Đối phương là nữ, tuổi tác có vẻ không lớn lắm.

Khi Tô Âm được Andy gọi đến dẫn đường cho Thẩm Kiều thì vui ra mặt.

Cô muốn đẩy xe lăn cho thanh niên nhưng cậu từ chối, đành phải đi trước dẫn đường.

"Thật ra anh bỏ vào sọt quần áo bẩn cũng không sao đâu, biệt thự đông người hầu nên khá ít việc, mỗi tháng còn trả lương hậu hĩnh nữa."

Thẩm Kiều bị lời cô nói chọc cười, "Có ai chê việc nhẹ lương cao đâu?"

Nhìn cậu cười, Tô Âm chợt cảm thấy ánh nắng rọi vào hành lang rực rỡ hẳn lên.

"Có em nè." Cô cười ngượng ngùng, "Chắc vì trời sinh em không chịu ngồi yên, nhận lương cao mà không làm việc thấy kỳ lắm."

Thẩm Kiều nói đùa, "Chắc ông chủ thích nhân viên như cô lắm nhỉ."

Nhìn vẻ mặt tươi tắn hơn bình thường của cậu, Tô Âm im lặng hồi lâu, đến khi thanh niên băn khoăn nhìn sang, cô mới bừng tỉnh đẩy cánh cửa trước mắt ra, "Đây...... Đây là phòng giặt đấy ạ."

Thẩm Kiều cầm chiếc chăn mỏng màu trắng gật đầu với cô, "Ừ, tôi biết rồi, cảm ơn cô."

Khó khăn lắm mới có dịp nói chuyện với tiểu mỹ nhân trong biệt thự nên Tô Âm vẫn chưa muốn đi. Cô hăng hái tới gần: "Hay là em ở lại giúp anh nhé? Lỡ có gì không hiểu thì anh có thể hỏi em."

Cô hết sức nhiệt tình, nhiệt tình đến nỗi Thẩm Kiều hơi ngại. Nhưng cậu không từ chối đề nghị của cô.

Thanh niên đối diện ôn tồn nói, "Sơ ý làm bẩn mấy chỗ."

Trong lúc nói chuyện, tấm chăn cậu cầm rũ xuống một góc để lộ vết đỏ bị che giấu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!