Chương 46: (Vô Đề)

Mười một giờ đêm, chiếc Maybach màu đen lái vào biệt thự nhà họ Lục.

Thẩm Kiều đã lên giường ngủ từ sớm, đang chìm trong mộng đẹp thì bị Andy gõ cửa đánh thức.

Cậu ngái ngủ mở mắt ra nhìn căn phòng tối như mực, vẻ mặt hơi đờ đẫn.

Tiếng đập cửa lại vang lên.

Cậu đành phải bật đèn rồi chống tay nhổm dậy khỏi giường, chậm chạp ngồi lên xe lăn.

Andy hơi áy náy vì đánh thức cậu lúc nửa đêm, nhưng lệnh của chủ nhân hắn không thể không nghe.

"Thẩm tiên sinh, xin lỗi vì nửa đêm quấy rầy cậu, Lục tổng về rồi, anh ấy muốn gặp cậu."

Thẩm Kiều giật mình, lập tức gật đầu, "Tôi biết rồi."

Andy đưa Thẩm Kiều đến cửa phòng Lục Đình rồi áy náy nói, "Tôi không thể vào phòng Lục tổng khi chưa được phép, cậu tự vào nhé."

Thẩm Kiều từ từ siết chặt tay vịn xe lăn.

Lục Đình gọi cậu đến phòng mình vào giờ này, muốn cậu đừng hiểu lầm cũng khó.

Nhưng cuối cùng Thẩm Kiều vẫn không nói gì, mím môi đẩy cửa ra rồi đẩy xe lăn vào.

Cạch——

Sau khi cậu vào, cửa phòng lập tức bị Andy đóng lại.

Giờ phút này cậu giống như bị nhốt trong vực sâu, chẳng ai biết điều gì đang chờ đợi phía trước.

Trong phòng không bật đèn, chỉ có một ngọn đèn ngủ màu cam.

Lục Đình không ở trên giường mà ngồi trên ghế bên cạnh. Anh ngửa đầu dựa vào ghế, tay cầm điếu thuốc, tàn thuốc đỏ rực lấp lóe trên đầu ngón tay.

Mùi khói thuốc xen lẫn mùi rượu bay đến làm Thẩm Kiều nhịn không được quay đầu ho khan.

Tiếng ho này thu hút sự chú ý của người đàn ông, bỗng chốc Thẩm Kiều cảm nhận được một ánh mắt nhìn mình chằm chằm. Lạnh lẽo, không mang theo bất cứ cảm xúc nào, hệt như đang bị một con sói rình rập.

Sau đó ánh mắt dời khỏi người cậu, giọng nói khàn khàn của Lục Đình vang lên, "Cậu đến rồi à."

Thẩm Kiều hỏi, "Nghe quản gia nói ngài tìm tôi ạ?"

"Không được sao?" Anh rút thêm một điếu từ hộp thuốc lá.

Từ góc độ của Thẩm Kiều nhìn sang, tàn thuốc trong chiếc gạt tàn trước mặt anh đã chất thành đống, vì chủ nghĩa nhân đạo cậu vẫn khuyên một câu, "Lục tiên sinh, hút thuốc có hại cho sức khỏe đấy ạ."

"Tôi biết......"

Lục Đình ngửa đầu nhả khói, yết hầu nhấp nhô, "Dù sao tim tôi cũng đen rồi nên đâu quan tâm phổi đen hay không đen."

Anh nhìn Thẩm Kiều rồi hỏi, "Cậu sợ tôi lắm sao?"

Thẩm Kiều lắc đầu.

"Vậy cậu ngồi xa thế làm gì, sợ tôi ăn thịt cậu à?"

Thẩm Kiều đành phải đẩy xe lăn tới gần rồi ngửa đầu nhìn Lục Đình, hệt như một chú mèo ngoan ngoãn.

"Ngài say rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!