Chương 44: (Vô Đề)

Tám giờ sáng, nhà họ Thẩm.

Dạo này Thẩm Ngọc gầy đi trông thấy, cằm nhọn hoắt, nhìn có vẻ dịu dàng trầm tĩnh hơn.

Ả xách túi đi xuống lầu, ngồi vào bàn ăn rồi bình thản cầm một lát bánh mì nướng bỏ vào miệng.

Thẩm Thu Hòa bất mãn trừng ả: "Chẳng phải tám rưỡi con có lớp à, sao giờ mới xuống?"

Thẩm Ngọc thản nhiên nói: "Giáo viên không điểm danh, đi trễ cũng đâu có sao."

Thẩm Thu Hòa lập tức nhíu mày: "Mẹ tốn bao nhiêu tiền cho con vào đại học mà con học hành thế đấy à? Sau này làm sao vào công ty được hả?"

"Vào công ty?" Thẩm Ngọc cười nhạo, "Nhà chúng ta sắp mất họ Thẩm rồi mà mẹ còn muốn vào công ty nữa à. Mẹ nghĩ đến lúc đó bác Cả sẽ cho con vào công ty sao?"

Thẩm Thu Hòa nghe vậy thì vẻ mặt sa sầm, định mở miệng quát nhưng bị Quý Thành Miên cản lại: "Thôi em đừng giận nữa, dạo này tâm trạng Tiểu Ngọc không vui nên nói chuyện hơi khó nghe ấy mà."

Thẩm Thu Hòa đặt đũa xuống: "Tâm trạng không vui? Người không vui phải là tôi mới đúng, chuyện qua lâu rồi mà nó vẫn cứ dở sống dở chết như vậy!"

Thẩm Ngọc không muốn cãi nhau với mụ nên cầm bánh mì nướng đi ra cửa.

Thấy vậy Thẩm Thu Hòa càng tức hơn, Quý Thành Miên lâm vào tình thế khó xử, chỉ biết ôn tồn dỗ dành mụ.

"Con nhỏ chết tiệt này!" Dù sao Thẩm Thu Hòa vẫn thương con gái mình nên chỉ mắng một câu rồi thôi.

"À phải." Chẳng biết mụ nghĩ đến chuyện gì mà hỏi Quý Thành Miên: "Tôi bảo anh tìm nó, anh đã tìm ra chưa?"

Quý Thành Miên biết mụ đang hỏi ai nên gật đầu lia lịa: "Tìm rồi tìm rồi...... Anh đã hỏi hàng xóm mấy lần nhưng chẳng ai thấy nó cả. Anh còn xem cả thời sự nhưng không thấy gì......"

"Thôi bỏ đi......"

Thẩm Thu Hòa xoa trán thở dài: "Dù sao trong lòng nó cũng chẳng coi tôi là mẹ, có chết ngoài đường cũng đáng đời."

Mụ cầm túi xách chuẩn bị đi làm, ra đến cửa lại quay đầu hỏi.

"Nó có đem theo tấm thẻ kia không?"

Quý Thành Miên gật đầu: "Có, anh đã đích thân đến phòng nó tìm nhưng không thấy."

"Vậy thì được rồi." Mụ nói, "Ít nhất nó cũng không bị chết đói. Anh giục nhà họ Tạ đi, có mỗi năm trăm ngàn mà làm như đòi mạng bọn họ không bằng, bảo thằng kia mau gửi thêm tiền kẻo có người chết đói ngoài đường thật đấy."

Quý Thành Miên gật đầu lia lịa rồi dõi theo Thẩm Thu Hòa rời đi.

Hôm nay lão không có lịch dạy, lẽ ra phải ở nhà nhưng ăn sáng xong Quý Thành Miên về phòng thay một bộ vest.

Lão đứng trước gương, vừa sửa tóc vừa gọi cho Tạ Lộ Diễn.

Chuông đổ rất lâu mới có người bắt máy, đầu dây bên kia vang lên một giọng nam sợ sệt: "Quý...... Quý tiên sinh, chú tìm cháu có chuyện gì không ạ?"

Quý Thành Miên tỏ vẻ đắn đo: "Chú cũng không muốn làm phiền cháu đâu, nhưng Thu Hòa bảo chú hỏi xem năm trăm ngàn còn lại chừng nào mới trả hết?"

Lão vừa dứt lời thì bên kia lập tức im lặng, hồi lâu sau Tạ Lộ Diễn mới lên tiếng.

"Quý tiên sinh biết hoàn cảnh nhà cháu mà đúng không? Cháu còn đi học, mẹ cháu lại bị bệnh, thật sự không kiếm được nhiều tiền vậy đâu ạ."

"Chú biết chứ." Quý Thành Miên ôn tồn nói: "Nhưng cũng đâu thể không trả đồng nào đúng không?"

Thanh niên ở đầu dây bên kia gần như òa khóc: "Cháu xin chú, chú cho cháu khất thêm ít lâu nữa được không?"

"Phải rồi......" Hắn chợt nhớ ra gì đó nên nói với Quý Thành Miên: "Cháu đã gặp Thẩm Kiều, cậu ấy nói khỏi cần trả nữa, cậu ấy không cần số tiền này đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!