Thật ra hai người chẳng làm gì cả.
Trên chiếc giường rộng, Thẩm Kiều và Lục Đình mỗi người nằm một bên, thậm chí ở giữa còn đủ chỗ cho một người nữa.
Tóc Thẩm Kiều xõa tung trên chiếc gối màu đậm, quay mặt nhìn Lục Đình nghiêng người tắt đèn ngủ bên cạnh.
"Lục tiên sinh không cần em đọc thơ sao?"
Cạch——
Một âm thanh khẽ khàng vang lên, căn phòng chìm vào bóng tối. Tiếp theo là giọng nói trầm thấp của Lục Đình.
"Không cần đâu."
"À......" Thẩm Kiều nắm chăn đáp khẽ, sau đó cảm nhận được trong bóng tối có vật gì đó vòng qua ngực đắp chăn cho mình.
"Hôm nay tạm thời chưa cần, nếu em muốn thì để ngày mai hẵng đọc."
Vốn dĩ chủ đề nên kết thúc ở đây, nhưng buổi chiều Thẩm Kiều ngủ quá nhiều, hơn nữa mới ăn xong nên hơi chướng bụng, hoàn toàn không có cảm giác buồn ngủ.
Có lẽ hôm nay người đàn ông quá nuông chiều cậu, khiến cậu giống như một đứa trẻ, bướng bỉnh đòi câu trả lời.
"Lục tiên sinh, anh thực sự không thích em chút nào sao?"
Bóng tối bên cạnh chìm vào sự im lặng, yên tĩnh lâu đến nỗi Thẩm Kiều cứ tưởng anh đã ngủ thiếp đi, rốt cuộc nghe thấy giọng nói hờ hững của Lục Đình.
"Không có, mau ngủ đi."
Không có là sao? Là anh không thích cậu hay là không phải anh không thích cậu?
Thẩm Kiều định mở miệng hỏi, kết quả giọng nói bất đắc dĩ của người đàn ông lại vang lên.
"Không ngủ được à?"
"Dạ...... Dạ."
Một khắc sau, Thẩm Kiều cảm thấy chăn bên cạnh bị vén lên làm khí lạnh ùa vào, nhưng trong nháy mắt lại rơi xuống.
Lục Đình bật đèn rồi mang dép lê ra cửa, chưa đầy một phút đã quay lại, trên tay cầm tập thơ Thẩm Kiều từng đọc trước đây.
Mắt Thẩm Kiều sáng lên: "Anh muốn em đọc cái này à?"
"Không phải." Lục Đình xoay người lên giường rồi co chân lại, đặt tập thơ kia lên đầu gối mình. "Tôi đọc cho em nghe."
"Sao thế ạ?" Thẩm Kiều khó hiểu.
Một tiếng cười khẽ vang lên trong không khí. "Tất nhiên là vì bạn nhỏ nào đó không chịu ngủ rồi."
Giờ Thẩm Kiều mới nhận ra mình bị xem như đối tượng cần được ru ngủ.
Người đàn ông lật một trang, giọng nói lộ ra vẻ dịu dàng khó tả trong màn đêm yên tĩnh: "Được rồi, nhắm mắt lại đi."
Thẩm Kiều ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Xoang mũi tràn ngập mùi hương chỉ thuộc về Lục Đình, cả người nằm trong chăn như được anh bao bọc, mặc dù hai người cách nhau khá xa nhưng cậu vẫn cảm nhận rõ nhiệt độ cơ thể ấm áp, tựa như anh đang nói với cậu ——
Cậu không hề đơn độc........
"Đi xa như vậy, chúng ta đi tìm một ngọn đèn. Em nói nó ở sau màn cửa, bị bức tường trắng tinh bao quanh......"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!