Chương 42: (Vô Đề)

Khi Thẩm Kiều tỉnh lại thì trong phòng tối om, mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, cậu cuộn mình trong chăn ấm sạch sẽ, đầu óc mụ mị vì ngủ, nhưng trong người không còn cảm giác lúc nóng lúc lạnh nữa.

Cậu cầm điện thoại lên xem, đã mười một giờ rưỡi đêm.

Cậu bật đèn rồi xuống giường rót cho mình ly nước, sau đó tìm thấy Lục Đình trong phòng làm việc.

Chẳng biết người đàn ông đã hút bao nhiêu điếu thuốc mà cả phòng mù mịt khói trắng, mùi thuốc lá nồng nặc xộc vào mũi Thẩm Kiều làm cậu khó chịu ho khan.

Tiếng ho thu hút sự chú ý của Lục Đình, anh ngước mắt lên, khi thấy người cạnh cửa thì sửng sốt, theo bản năng dập tắt điếu thuốc trong tay rồi khàn giọng hỏi.

"Sao cậu lại tới đây?"

Thanh niên mặc đồ ở nhà màu kem, tóc đen xõa tung, vẻ mặt ngoan hiền.

"Ngủ dậy muốn xem anh đang làm gì thôi."

Lục Đình vẫy tay gọi cậu: "Tới đây."

Thẩm Kiều ngoan ngoãn đi tới.

"Thấy sao rồi? Hết sốt chưa?" Người đàn ông cúi xuống đặt tay lên trán cậu.

Lòng bàn tay ấm áp khiến trái tim Thẩm Kiều run rẩy, theo bản năng dụi dụi, giọng nói mềm nhũn.

"Hết rồi ạ, đỡ hơn nhiều rồi."

"Ừ."

Lục Đình thu tay lại rồi nói: "Ra ngoài đợi tôi đi, để tôi dọn dẹp đã."

Thẩm Kiều không đi mà ngồi trên xe lăn nhìn anh đổ gạt tàn vào thùng rác: "Lục tiên sinh thích hút thuốc lắm sao?"

Động tác của Lục Đình dừng lại: "Cũng tạm, những lúc căng thẳng sẽ hút vài điếu."

"Có đỡ căng thẳng hơn không ạ?"

Lục Đình cười: "Có thể làm thần kinh tê liệt tạm thời."

Đôi mắt đen của Thẩm Kiều lóe lên: "Lục tiên sinh dạy tôi hút thuốc đi."

Lần này đến lượt Lục Đình im lặng.

Mùi thuốc lá trong phòng làm việc vẫn chưa tan hết, mùi trên người Lục Đình nồng đến nỗi ngay cả anh cũng thấy khó chịu, bỗng chốc anh có ảo giác như mình đang dạy hư trẻ con.

"Sao lại muốn học hút thuốc?"

Thanh niên ngồi cạnh nghe anh hỏi thì vô thức ngồi thẳng lên, hệt như học sinh giỏi đột nhiên bị giáo viên hỏi bài trong lớp.

"Tôi chỉ muốn thử xem nó có vị gì thôi."

Trong giọng nói của cậu lộ vẻ tò mò khiến Lục Đình tưởng cậu thật sự hiếu kỳ. Anh nảy ra ý định trêu chọc Thẩm Kiều, từ từ tiến lại gần, mùi thuốc lá nồng nặc trên người khiến đối phương nhịn không được nhíu mày.

"Muốn học thật à?"

Thẩm Kiều gật đầu.

Thế là Lục Đình cúi người rút một điếu ra khỏi hộp thuốc lá bên cạnh rồi nói khẽ: "Há miệng ra."

Đôi môi ẩm ướt của thanh niên ngoan ngoãn hé ra, từ góc độ của anh có thể thấy răng trắng và đầu lưỡi đỏ hồng lấp ló phía sau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!