Buổi tối trời mưa, Thẩm Kiều vẫn chưa ăn tối.
Cậu bị sốt nhẹ.
Cả biệt thự cuống hết cả lên, may mà còn có bác sĩ gia đình. Bác sĩ bị quản gia gọi tới đo nhiệt độ và làm xét nghiệm đơn giản cho cậu, phát hiện chỉ là sốt nhẹ thì kê cho cậu ít thuốc hạ sốt.
Hắn dặn Andy: "Cho cậu ấy uống một viên thuốc trước đi, nửa tiếng sau đo lại thân nhiệt, nếu vẫn chưa giảm thì năm tiếng sau lại uống thuốc, nếu bị nặng quá thì tới bệnh viện đi."
Andy ghi chép kỹ càng, sau khi bác sĩ về thì rót một ly nước ấm, cầm viên thuốc trong tay rồi đỡ Thẩm Kiều dậy.
Vì sốt cao nên khuôn mặt thanh niên ửng đỏ bất thường, đôi mắt ngấn nước, hàng mi ướt sũng, khi nhìn người khác tựa như mặt hồ lấp lánh.
Cậu nhận lấy nước ấm và thuốc từ tay Andy rồi lí nhí cảm ơn bằng giọng hơi khàn: "Xin lỗi, làm phiền anh quá."
Andy trả lời cậu: "Không sao, đây là nhiệm vụ của tôi mà."
Bàn tay cầm ly nước của Thẩm Kiều khựng lại. Đây đúng là bổn phận của quản gia, nhưng cậu đâu phải chủ nhân của hắn.
Cậu cúi đầu uống thuốc với nước ấm.
Andy hỏi cậu: "Tôi nghe nhân viên nhà bếp nói trưa nay cậu không ăn gì, tôi bảo họ bưng cháo lên cho cậu nhé?"
"Không cần đâu."
Thẩm Kiều co ro trong chăn, khuôn mặt tái nhợt gần như trong suốt dưới ánh đèn, nhẹ giọng nói: "Tôi thật sự không đói mà chỉ muốn ngủ một giấc thôi, nếu ngủ dậy đói bụng tôi sẽ gọi anh, được không?"
Người đối diện chính là như vậy, nhìn thì hiền lành tốt tính nhưng một khi đã quyết định chuyện gì thì ai cũng không khuyên nổi.
Andy hết cách đành phải bưng nước ra khỏi phòng rồi chu đáo đóng cửa lại.
—
Khi Lục Đình về thì đã gần chín giờ tối.
Mưa vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, không khí tràn ngập hơi nước lạnh lẽo.
Anh không che dù nên chỉ đi một đoạn ngắn từ cửa xe đến biệt thự mà áo vest đã dính đầy vệt nước đậm màu.
Lục Đình cởi cà vạt rồi hỏi Andy: "Thẩm Kiều đâu?"
"Trên lầu ạ, chắc vẫn đang ngủ."
"Tôi biết rồi." Anh cất bước lên tầng hai, chẳng biết nghĩ gì mà quay lại bảo Andy: "Nói nhà bếp nấu ít cháo đi."
Thẩm Kiều đang mê man thì cảm thấy có vật gì đó lạnh buốt nhét dưới nách làm cậu run lập cập, sau đó một giọng nói trầm thấp vang lên trên đầu: "Đừng nhúc nhích, để tôi đo thân nhiệt cho cậu."
Dường như giọng nói kia có ma lực khiến cậu ngoan ngoãn nằm im.
Thẩm Kiều mơ màng mở mắt ra.
Một người đàn ông ngồi cạnh giường, vì ngược sáng nên không thấy rõ mặt, nhưng Thẩm Kiều biết rõ anh là ai.
"Lục tiên sinh......"
Thanh niên trên giường cọ xát chăn mền, dường như vẫn chưa tỉnh ngủ nhưng miệng đã gọi tên anh theo bản năng.
Thanh âm mềm mại mang theo giọng mũi vì mới ngủ dậy.
"Ừ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!