Khi mặt hắn lộ ra, sắc đỏ cuối cùng trên môi thanh niên lập tức biến mất sạch.
Đèn trần bị hỏng mấy bóng, ánh sáng lấp lóe khiến người trước mặt Thẩm Kiều lúc sáng lúc tối.
Tạ Lộ Diễn tiến lên một bước, ngón tay đặt trên mũ, cụp mắt nhìn cậu, "Sao, không quen tôi à?"
"Không...... Không phải." Thẩm Kiều quay mặt đi chỗ khác, giọng nói hơi khàn: "Tại tôi không ngờ sẽ gặp cậu ở đây thôi."
"Chứ cậu nghĩ tôi nên ở đâu?" Tạ Lộ Diễn nhìn cậu, nói đúng hơn là nhìn hộp quà trong tay cậu và chiếc điện thoại cậu đang cầm.
"Ở trường? Trong lớp? Hay trên sân chơi?"
Thân hình chàng trai gầy nhom, sắc mặt xanh xao, vì làm đêm liên tục nên đôi mắt vằn vện tia máu.
Hắn nhìn Thẩm Kiều rồi nắm chặt mũ, đáy mắt thoáng lộ ra vẻ oán hận.
Bãi đậu xe ngầm vắng lặng, Tạ Lộ Diễn cúi xuống trước mặt cậu rồi nói với vẻ đau khổ.
"Thẩm Kiều, chẳng phải chúng ta là bạn sao? Tôi van cậu, cậu buông tha cho tôi đi được không?"
Nhìn bộ dạng này của hắn, Thẩm Kiều sợ hãi ngồi trên xe lăn, không biết nên phản ứng thế nào, "Tôi...... Tôi có làm gì đâu mà không buông tha cho cậu."
Tạ Lộ Diễn vuốt mặt rồi quỳ phịch xuống trước mặt cậu.
"Thật đó, xem như tôi cầu xin cậu đi. Mẹ tôi bị bệnh phải uống thuốc, còn tôi phải đi học, nhà tôi thật sự không trả nổi nhiều tiền vậy đâu."
Hắn không ngại mặt đất bẩn thỉu mà lết tới trước, "Cậu cũng biết hoàn cảnh gia đình tôi mà, nhà tôi nghèo như vậy thì lấy đâu ra năm trăm ngàn!"
Thẩm Kiều đưa tay đỡ hắn, "Tạ Lộ Diễn, cậu đừng quỳ nữa, tôi thật sự chẳng có cách nào cả, tôi đã nói với mẹ tôi nhưng bà ấy không chịu."
Tạ Lộ Diễn thuận thế nắm lấy tay cậu, "Sao lại không chịu? Đó là mẹ cậu mà, ngày xưa hai chúng ta thân nhau biết mấy, sao bà ấy lại không chịu chứ?"
"Tôi......" Thẩm Kiều không biết phải nói gì, "Cậu cũng biết nhà tôi thế nào mà."
"Nhà cậu giàu vậy thì cần gì năm trăm ngàn này? Là cậu! Là cậu không nói với mẹ mình đúng không? Số tiền này bị cậu xài hết đúng không? Cậu dùng nó để mua quà, mua điện thoại di động......"
Nói xong hắn bật cười, trong mắt không giấu được sự căm hận, "Cảm giác xài tiền mồ hôi nước mắt của tôi thế nào? Vui lắm đúng không? Mỗi ngày nằm ở nhà, khỏi cần làm gì cũng có người tự động dâng tiền cho cậu."
"Đâu phải tiền của cậu!" Thẩm Kiều hất tay hắn ra, "Đây là tiền tôi tự kiếm mà."
"Tiền cậu kiếm?" Tạ Lộ Diễn nhìn cậu, không hề che giấu ác ý, "Thứ tàn phế như cậu thì làm sao kiếm được tiền chứ?"
Thẩm Kiều lập tức tái mặt.
"Thẩm Kiều......"
Tạ Lộ Diễn bật khóc: "Tôi van cậu đấy, tôi cầu xin cậu vẫn chưa đủ sao? Tha cho tôi đi, một ngày tôi phải làm ba ca, tôi thật sự không chịu nổi nữa."
Thẩm Kiều tái mặt nói, "Đó là số tiền do tòa phán quyết theo quy định."
"Nhưng chúng ta là bạn mà......"
Tạ Lộ Diễn nói, "Chẳng lẽ cậu muốn tuyệt tình với mẹ con tôi thật sao? Cậu quên lúc đi học ai đem bánh bao cho mình rồi à? Cậu quên lúc mình bị Thẩm Ngọc ức hiếp ai đã che chở mình rồi à?
Hắn gằn từng chữ, "Thẩm Kiều, cậu có lương tâm không vậy?"
Lời hắn nói hệt như chiếc gai từ từ đâm vào chỗ yếu ớt nhất trong tim Thẩm Kiều.
Thanh niên cúi gập người, toàn thân đau buốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!