Chương 39: (Vô Đề)

Với sự giúp đỡ của Hà Tập và Lục Đình, shop online của Thẩm Kiều nhanh chóng đi vào quỹ đạo.

Chẳng biết có phải ảo giác hay không mà cậu cứ cảm thấy tốc độ bán hàng hơi nhanh. Mọi sản phẩm đăng lên đều được bán hết trong vòng ba ngày, trong số khách hàng có hai người mua rất nhiều, hầu hết doanh thu của cậu đến từ hai vị khách này.

Thẩm Kiều vừa băn khoăn vừa tự trấn an mình có lẽ người ta mua về bán lại, thấy đồ của mình khá đẹp nên lần nào cũng mua.

Cuối cùng dưới sự cố gắng của cậu, tháng này cậu kiếm được một khoản tiền lớn là ba ngàn tệ. (~10,5 triệu)

Thẩm Kiều cầm ba ngàn tệ, đôi mắt sáng lấp lánh.

Hồi xưa ngày nào cũng livestream mệt gần chết mà mỗi tháng chỉ nhận được khoản tiền tối thiểu là một ngàn tệ từ nền tảng.

Cậu gọi điện cho Hà Tập, "Cậu biết gì chưa? Tháng này tôi lãi được ba ngàn lận đó! Cậu nghĩ ba ngàn có đủ mua quà cho Lục tiên sinh không?"

Hà Tập đang luyện giọng trong phòng thu âm, sau khi nhận điện thoại của cậu thì cầm ly nước bên cạnh lên uống một hớp, "Đủ chứ đủ chứ...... Ba ngàn tệ là đủ rồi."

Đây là khoản tiền đầu tiên mà người đẹp kiếm được, gã họ Lục khẩu Phật tâm xà kia có tài đức gì chứ?

Thẩm Kiều không hề nhận ra sự ghen tị trong giọng nói của y, "Vậy cậu nghĩ tôi nên mua gì cho anh ấy đây?"

Thiếu niên hời hợt đáp, "Thiếu gì mua nấy."

"Vậy......" Thẩm Kiều hỏi y, "Cậu hay tặng gì cho Lâm tiên sinh?"

Câu hỏi này làm Hà Tập khó xử, thật ra Lâm Tư Niên cũng như Lục Đình, chẳng thiếu gì cả, miễn là y tặng thì một cọng cỏ đuôi chó hái ven đường cũng làm hắn vui vẻ.

Phải tặng gì mới có thể làm Lục Đình cảm động à? Ngoài cậu ra Hà Tập thật sự không tìm thấy đáp án nào khác.

Nhưng y cũng đâu thể xúi Thẩm Kiều tự tặng mình cho Lục Đình được?

"Mấy ngàn tệ chẳng mua được thứ gì lớn, tặng đồ nhỏ mà tốt là được rồi. Ví dụ như khuy măng sét, cà vạt, kẹp cà vạt chẳng hạn, mấy thứ này đắt cũng có, rẻ cũng có, nhưng nhìn chung không có vấn đề gì hết."

Thẩm Kiều yên lặng ghi lại lời y nói.

Cậu cúp máy rồi đi tìm Andy, "Andy tiên sinh, ngài có biết cửa hàng nào gần đây không?"

Đây là lần đầu tiên Thẩm Kiều muốn ra ngoài từ lúc vào biệt thự đến giờ, Andy sửng sốt một hồi mới trả lời cậu: "Có một trung tâm thương mại cách biệt thự hai mươi phút lái xe, Thẩm tiên sinh muốn mua đồ à?"

Thẩm Kiều gật đầu rồi cười ngượng ngùng, "Tôi muốn mua quà cho Lục tiên sinh."

Andy hiểu ý mỉm cười, "Tôi sẽ bảo tài xế đưa cậu đi. À phải rồi, cậu có cần vệ sĩ không?"

"Không không......" Thẩm Kiều lắc đầu, "Tôi cũng đâu phải VIP, cần vệ sĩ làm gì chứ?"

"Nhưng trung tâm thương mại đông lắm, lỡ có người va trúng cậu thì sao?"

"Không sao, trước đây tôi cũng đi một mình mà, không đến mức như anh nói đâu."

Thấy cậu kiên quyết từ chối, Andy không tiện nói thêm gì nữa, dù sao đi mua sắm có người lạ kè kè bên cạnh cũng hơi bất tiện.

Ăn trưa xong, tài xế đỡ Thẩm Kiều lên xe rồi lái đến trung tâm thương mại mà Andy nói.

Trước khi ra cửa, cậu thay áo dài và quần dài, bộ đồ rộng thùng thình che kín cả người, sau đó cột tóc lên rồi đội mũ lưỡi trai, che đi quá nửa khuôn mặt.

Nhìn cảnh vật lướt qua cửa xe, Thẩm Kiều hít sâu một hơi rồi thầm động viên mình.

Không sao, cứ xem như những ánh mắt kia không hề tồn tại đi, giống như Lục tiên sinh nói vậy, cậu đâu thể ru rú trong nhà cả đời được.

Cậu vừa giữ vững tâm lý vừa tiến vào tầng hầm của trung tâm thương mại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!