Chương 38: (Vô Đề)

Nói nửa ngày, rốt cuộc Hà Tập cũng hiểu năm trăm là năm trăm, không có đơn vị vạn phía sau.

Thẩm Kiều giải thích: "Chỉ mua len nên chẳng tốn bao nhiêu đâu. Với lại lúc tôi livestream có biết một cửa hàng bán đồ rẻ lắm."

Hà Tập chuyển cho cậu năm trăm, thấy đối phương trịnh trọng cảm ơn mình thì trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.

Năm trăm tệ đối với y có khi còn không bằng một bữa ăn, nhưng đối với Thẩm Kiều lại là số tiền mà cậu ấp úng mãi mới dám nói ra.

Tòa biệt thự sang trọng của Lục Đình chẳng những không biến cậu thành một hoàng tử kiêu kỳ mà trái lại khiến cậu càng thêm nhút nhát tự ti.

Hà Tập hỏi Thẩm Kiều: "Sao tự dưng anh lại muốn mua quà cho Lục Đình?"

Thẩm Kiều cầm điện thoại, nhìn bóng cây đung đưa ngoài cửa sổ, giọng nói nhẹ tênh.

"Trước đây tôi luôn được chăng hay chớ, lúc đó tôi cảm thấy sống chẳng có ý nghĩa gì, vì vậy không hề quan tâm chuyện gì xảy ra hay người khác đối xử với mình thế nào."

"Nhưng Lục tiên sinh rất tốt, anh ấy cho tôi ăn, cho tôi ở, còn dẫn tôi ra ngoài chơi. Anh ấy sợ tôi tự ti nên bảo tôi đừng để ý ánh mắt người khác, khi tôi mặc đồ nữ, anh ấy cũng không cười tôi mà còn khen tôi đẹp......"

Cậu trầm mặc một giây.

"Đột nhiên tôi cảm thấy mình không nên tiếp tục như vậy nữa."

"Hà Tập......"

Giọng thanh niên khẽ run.

"Cậu nghĩ...... tôi có thể có được một cuộc sống mới không?"

......

Mấy ngày tiếp theo, ánh nắng rực rỡ, trong không khí tràn ngập hương vị mùa thu, cây bạch quả nhuộm màu vàng rực, bầu trời trong xanh không một gợn mây, cao xa vời vợi.

Chưa đầy hai ngày sau Hà Tập đã mở shop online cho cậu, số len Thẩm Kiều đặt mua trên mạng cũng được giao đến.

Cậu lặng lẽ đem len về phòng mình, bắt đầu tập tễnh buôn bán sau lưng Lục Đình.

Nào ngờ bí mật nhỏ mà cậu che giấu vẫn bị phát hiện.

Mọi chuyện bắt nguồn từ một sự tình cờ.

Thẩm Kiều nóng lòng kiếm tiền nên ngày thường không đọc sách mà ở trong phòng học cách làm những thứ đáng yêu hơn để bán được giá tốt.

Biệt thự cách công ty Lục Đình hơi xa, những lúc bận việc anh đều qua đêm ở chung cư chứ không về đây.

Vì vậy Thẩm Kiều càng thêm lơ là cảnh giác.

Nhưng cậu quên mất hôm nay là thứ Bảy, chưa tới bảy giờ xe đã lái vào biệt thự.

Lục Đình xuống xe, trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Andy đi tới đón lấy áo vest từ tay anh rồi hỏi anh có muốn ăn cơm ngay không.

Đôi mắt màu xám đậm của người đàn ông đảo qua biệt thự một vòng, "Thẩm Kiều đâu?"

Andy trả lời: "Chắc Thẩm tiên sinh đang ở phòng mình đấy ạ."

"Cậu ấy ăn tối chưa?"

Lục Đình nhìn đồng hồ, "Bảy giờ rồi mà chưa ăn nữa à? Hay là đang chờ tôi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!