Chương 37: (Vô Đề)

Khi Thẩm Kiều mở mắt ra đã là sáng hôm sau.

Cậu hoàn toàn không nhớ hôm qua mình xuống xe và lên giường thế nào, chỉ nhớ mỗi mùi hương khô ráo ấm áp trên người Lục Đình.

Andy ôm bó hoa tươi mới cắt, thấy cậu xuống lầu thì lập tức chào hỏi.

"Thẩm tiên sinh, buổi sáng tốt lành. À phải rồi, Lục tổng nói trong phòng đọc sách có đồ cho cậu đấy, ăn sáng xong cậu nhớ đi xem nhé."

Vì câu này của hắn mà Thẩm Kiều ăn sáng một cách lơ đễnh. Ăn xong cậu vội vã lên lầu ngay.

Cậu đẩy cửa phòng đọc sách ra, trông thấy một hộp quà màu trắng nằm trên bàn, đến gần mới thấy rõ là hộp điện thoại di động.

Bên cạnh đặt một tờ giấy, phía trên có một hàng chữ sắc nét——

Không biết cậu thích hiệu gì nên mua loại giống tôi, dưới đây là số của tôi.

Thẩm Kiều đọc chữ trên giấy, nhìn chằm chằm số điện thoại kia hồi lâu rồi mới cẩn thận gấp tờ giấy bỏ vào túi.

Sau đó cậu đưa tay mở hộp điện thoại ra.

Logo quả táo, khỏi cần nghĩ cũng biết rất đắt.

Ngoài miệng Thẩm Kiều nói muốn báo đáp Lục Đình nhưng trên thực tế cậu chỉ nợ anh ngày càng nhiều, nhiều đến mức không biết phải làm sao.

Nhưng so với việc không biết cách trả ơn và trả nợ, điều khiến cậu lo lắng hơn là mình sẽ bị những thứ này làm mê muội đến mức quên mất mình họ gì, là người như thế nào.

Dù bề ngoài có tươi đẹp đến đâu thì tâm hồn cậu vẫn ô uế bẩn thỉu như cũ.

Nhưng cậu không thể từ chối những thứ Lục Đình cho, cậu không muốn biến thành kẻ không biết điều trong mắt người khác.

Cuối cùng Thẩm Kiều vẫn bật điện thoại, nhập thông tin của mình, gắn sim, nhìn danh bạ trống rỗng rồi lưu dãy số vừa học thuộc vào.

Thẩm Kiều muốn gọi điện cảm ơn Lục Đình nhưng sợ quấy rầy anh nên đành phải cầm điện thoại chờ đến trưa, sau đó dè dặt gọi một cuộc.

Chuông reo hồi lâu mới kết nối, giọng nói hờ hững của người đàn ông vọng qua ống nghe hơi khác lạ.

"Xin chào."

Thẩm Kiều không biết làm sao, lắp bắp nói: "Anh...... Anh khỏe không......"

Nghe ra giọng cậu, Lục Đình cười: "Không khỏe chút nào hết."

Thẩm Kiều lập tức căng thẳng, "Có chuyện gì sao ạ?"

"Nhìn xem mấy giờ rồi?"

Thẩm Kiều nhìn điện thoại rồi trả lời anh, "Mười hai giờ hai mươi chín phút ạ."

"Andy bảo tôi cậu vừa ăn sáng xong đã đi lấy điện thoại ngay, cả buổi sáng mà giờ mới nhớ gọi điện cho tôi à?"

"Không phải." Thẩm Kiều rối rít giải thích: "Tại tôi sợ quấy rầy anh làm việc nên không dám gọi."

Cậu không hề biết bộ dạng sốt ruột giải thích vì sợ bị hiểu lầm này càng khiến người ta muốn trêu chọc hơn.

Lục Đình vứt bản báo cáo đang đọc xuống rồi ngả người ra sau, lười biếng dựa vào ghế, "Vậy giờ cậu gọi không sợ quấy rầy tôi nghỉ ngơi à?"

Thẩm Kiều ngẩn ngơ, "Giờ anh đang nghỉ trưa à?"

Lục Đình nói, "Không phải."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!