Chương 36: (Vô Đề)

Lâm Tư Niên ho khan một cái, "A Tập."

Hắn giải thích với Lục Đình, "Lúc nhỏ bố mẹ sợ em ấy hư hỏng nên chỉ cho tiền tiêu vặt đủ xài, vì vậy em ấy hơi...... Để Lục tổng chê cười rồi."

"Thiếu niên như vậy là bình thường mà......" Ánh mắt Lục Đình dán vào Thẩm Kiều, "Vả lại cậu ấy chỉ nói sự thật thôi, đúng là đắt thật."

Vì có Hà Tập ở đây nên Thẩm Kiều không thấy xấu hổ như tưởng tượng. Cậu chụm đầu với thiếu niên nghe y kể đủ thứ tin đồn, còn hai chủ tịch thì cụng ly bàn chuyện làm ăn, khung cảnh hết sức êm đềm.

Đồ ăn được bưng lên rất nhanh.

Ngoại trừ một ly nước lọc giá năm mươi tám tệ thì đồ ăn trong sơn trang thực sự rất ngon, ngay cả Thẩm Kiều vốn ăn rất ít cũng nhịn không được ăn thêm một chén cơm.

Hà Tập ăn uống no nê, bưng ly nước ngọt thật lòng khen ngợi Thẩm Kiều, "Anh mặc váy này cũng đẹp ghê, hì hì......"

Y chồm tới gần Thẩm Kiều thì thầm, "Anh yên tâm đi, tôi không nói ai biết bí mật của anh đâu, ngay cả Lâm Tư Niên cũng không biết."

Thẩm Kiều thật lòng cảm tạ y, "Cảm ơn."

"Có gì đâu mà cảm ơn." Hà Tập liếc nhìn Lục Đình, "Đây là Lục tiên sinh mà anh nói đó hả?"

"Nhìn cũng được đấy." Hắn bình luận.

Thẩm Kiều dở khóc dở cười, "Sao nói chuyện của tôi mãi thế, cậu và Lâm tiên sinh là sao vậy?"

Hà Tập uống một hớp nước ngọt, "Chẳng phải anh ấy giới thiệu rồi sao, tôi là vị hôn phu của anh ấy."

"Vậy......" Thẩm Kiều nhìn Lâm Tư Niên đang trò chuyện với Lục Đình, "Hai người là......"

"Tụi tôi hẹn hò lâu lắm rồi, thời buổi này đồng tính luyến ái đâu phải phạm pháp, sống cho mình mà, người khác nói gì mặc kệ. À phải, tháng sau tụi tôi đính hôn, anh muốn đến dự không?"

Thẩm Kiều ngẩn ngơ, không ngờ y sẽ mời mình.

Hà Tập nói tiếp: "Nhưng xa quá e là bất tiện cho anh lắm, tôi ở Bắc Kinh, có rảnh thì đến chơi, không rảnh thì thôi, dù sao cũng đâu phải kết hôn."

Thẩm Kiều không từ chối ngay, "Để tôi hỏi ý Lục tiên sinh đã."

Cậu lại hỏi: "Cậu và Lâm tiên sinh hẹn hò bao lâu rồi?"

Mặc dù cậu luôn bị người khác mắng ẻo lả, bị gọi là bê đê nhưng đây là lần đầu tiên gặp người đồng tính thật ngoài đời.

Hà Tập cau mày nghĩ ngợi, "Không nhớ nữa, dù sao cũng lâu lắm rồi, tụi tôi là bạn thân với nhau từ nhỏ. Mà cũng không thể gọi là bạn được, Lâm Tư Niên lớn hơn tôi mấy tuổi nên trông nom tôi như cha vậy, có khi còn quản chặt hơn cả cha tôi nữa."

"Nhìn Lâm tổng nghiêm thật đấy."

"Đó chỉ là bề ngoài thôi, tôi thấy Lục tiên sinh nhà anh mới đáng sợ, cứ liếc tôi mãi, sợ tôi bắt cóc anh hay gì."

Thẩm Kiều nhìn sang Lục Đình, người đàn ông gác tay lên mép bàn, dáng ngồi thẳng tắp, bờ vai rộng lớn.

"Đâu có? Anh ấy không thế đâu."

Ngay khi cậu dời mắt đi, người đàn ông âm thầm nhìn sang chỗ cậu.

Kim đồng hồ chỉ mười giờ, Thẩm Kiều luôn làm việc và nghỉ ngơi đúng giờ bắt đầu buồn ngủ.

Lục Đình nhìn đồng hồ rồi đứng dậy, "Hôm nay bàn đến đây thôi, còn công việc cụ thể tôi sẽ bảo trợ lý gửi bản kế hoạch hoàn chỉnh cho anh."

Lục Đình bắt tay hắn, "Hợp tác vui vẻ."

Xe họ đậu cùng một chỗ nên quyết định đi chung với nhau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!