Thẩm Kiều buồn bực nghĩ dù có mất mặt thì cũng là mình mất chứ chẳng liên quan gì đến Lục Đình cả.
Lục Đình cầm khăn tắm trong tay, cúi đầu nhìn Thẩm Kiều trước mặt, trước đó anh đội mũ bảo hiểm nên sau khi cởi ra tóc mái xẹp xuống, lòa xòa phủ trên lông mày, nhìn có vẻ ôn hòa hơn bình thường.
"Còn lạnh không?"
Anh hỏi một câu chẳng hề liên quan.
Thẩm Kiều xoa xoa đôi tay đã ấm lại, "Giờ hết lạnh rồi ạ."
Chỉ là áo dính vào ngực cậu hơi khó chịu. Nãy giờ chiếc áo ướt đẫm đã bị nhiệt độ cơ thể cậu hong khô một nửa, giờ dính sát vào da.
Lục Đình đứng lên đẩy cậu tới cửa phòng tắm rồi cúi đầu nhìn cậu, "Tự tắm được không?"
"Được ạ." Thẩm Kiều cũng nhìn hắn, "Anh không tắm sao?"
Lục Đình nói, "Tôi không gấp, cậu tắm đi, tắm xong Lục Cửu sẽ đem đồ sạch tới."
Khi Lục Cửu đến, trên trán hắn lấm tấm mồ hôi lạnh không dễ phát hiện, vừa thấy Lục Đình đã nhận lỗi ngay: "Xin lỗi gia, là lỗi của em."
Lục Đình ngồi trên sofa, cầm khăn ướt lau tay, "Mấy ngày trước tôi vừa học được một câu, nếu xin lỗi có tác dụng thì còn cần cảnh sát làm gì?"
Lục Cửu cúi gằm mặt, "Em biết rồi, em sẽ chịu phạt."
Mùi khăn ướt thơm ngát bay vào mũi, anh cúi đầu xuống, bị quỷ thần xui khiến đưa tay lên mũi hít hít. Ngoài mùi khăn ướt ra, trên tay anh còn có một mùi thơm khó tả, chính là mùi bám vào khi anh lau tay cho Thẩm Kiều.
Tựa như mùi hương tỏa ra từ da thịt thanh niên.
Nhưng khi ngửi kỹ lại, mùi thơm kia lập tức bị hương liệu rẻ tiền át đi.
Anh ném khăn ướt vào thùng rác, vô thức xoa xoa đầu ngón tay, "Người nói chuyện với cậu ấy là ai?"
Lục Cửu trả lời, "Em xem camera rồi, là Tống Việt ạ."
"Tống Việt?" Lục Đình nhíu mày.
Lục Cửu giải thích, "Con trai lớn nhà họ Tống, là người lần trước mở tiệc sinh nhật, hình như là bạn thời đại học với anh đấy ạ."
Bạn thời đại học......
Nghe mấy chữ này, trong miệng Lục Đình phát ra một tiếng cười nhạo.
Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, giọng Thẩm Kiều vọng qua cửa kính nghe không rõ lắm, "Lục Cửu tiên sinh tới rồi sao ạ?"
Lục Đình chìa tay ra, Lục Cửu vội vã đưa đồ cho anh.
Thẩm Kiều đợi một hồi, nghe tiếng gõ cửa thì mở hé một khe nhỏ rồi đưa tay ra.
Lục Đình cúi đầu nhìn cánh tay mảnh khảnh trắng nõn kia. Trên đó còn đọng nước lấm tấm, bị nhiệt độ phòng tắm làm ửng hồng, ngón tay tái nhợt huơ huơ trong không khí.
Anh đặt bộ đồ vào tay cậu.
Chẳng biết Lục Cửu tìm được bộ đồ này ở đâu, màu đỏ thẫm đặt cạnh bàn tay trắng nõn của thanh niên càng làm bàn tay kia nổi bật hơn.
Cửa chưa kịp đóng lại, giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền vào tai cậu, "Không cần cảm ơn đâu."
Thì ra là Lục Đình đưa áo cho cậu, Thẩm Kiều hơi kinh ngạc, cứ tưởng đó là Lục Cửu.
Cạch——
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!