Nắng chiều le lói, bầu trời ánh lên sắc cam. Cô gái quấn mình trong chăn mỏng ngồi trên xe lăn, đôi mắt nhắm nghiền như đang chìm vào một giấc mơ ngắn ngủi.
"Cô" hơi ngẩng mặt lên, đối diện với mặt trời. Nhìn từ góc độ của Tống Việt, ánh nắng khiến gương mặt "cô" tái nhợt yếu ớt, tựa như một bông hoa nhài trắng tinh khôi.
Hình như ngủ trên xe lăn không thoải mái nên cô gái cựa mình, tấm chăn trên ngực bất chợt rơi xuống đất để lộ chiếc áo trắng ướt đẫm dính sát vào da.
Chẳng biết có phải ảo giác của Tống Việt hay không mà hắn cứ cảm thấy vóc dáng cô gái trước mặt quá gầy.
Nhưng hắn không dám nhìn lâu mà chỉ liếc trộm một cái rồi vội vàng cúi đầu xuống.
Hắn đi nhanh tới nhặt tấm chăn dưới đất lên để đắp lại cho "cô". Nào ngờ hắn vừa tới gần thì đối phương bỗng nhiên mở mắt ra.
Tống Việt cầm chăn lùi lại một bước, lộ ra vẻ lúng túng hiếm thấy, "Xin...... Xin lỗi, tại tôi thấy chăn rơi nên định nhặt lên cho cô thôi."
Thẩm Kiều cụp mắt nhìn tấm chăn trong tay hắn.
Tống Việt vội vã đưa chăn tới.
Cậu cầm lấy rồi đắp lên ngực mình, "Cảm ơn."
Kinh nghiệm xã giao lâu năm mách bảo Tống Việt khi đối phương không có ý định nói chuyện với mình thì nên lịch sự cáo từ.
Nhưng thấy đôi mắt ươn ướt vì mới ngủ dậy của Thẩm Kiều thì hắn lại không nỡ đi.
Hắn đứng thẳng trước mặt Thẩm Kiều rồi nở một nụ cười đúng mực, "Lúc nãy tôi thấy áo cô bị ướt thì phải, chỗ này gần núi nên ban đêm khá lạnh, nếu không tìm đồ thay sẽ dễ bị cảm lắm đấy."
Thẩm Kiều không hiểu tại sao hôm nay toàn gặp những người làm như quen thuộc với mình. Nhưng cậu vẫn trả lời câu hỏi của Tống Việt.
"Trợ lý đi tìm rồi."
Tống Việt chìa tay ra với cậu, "Gặp nhau là duyên, làm quen nhé, Tống Việt, nhà họ Tống ở Giang Thành."
Thẩm Kiều không biết nhà họ Tống ở Giang Thành có ý nghĩa gì, nghe thấy chữ "Tống" thì trong lòng không ưa lắm nhưng vẫn bắt tay hắn.
"Thẩm Kiều."
Cậu nhìn mặt trời đã khuất hẳn sau núi, thầm tự hỏi sao Lục Cửu vẫn chưa tới?
Tống Việt hỏi cậu, "Cô đến một mình à?"
Cô gái mặc váy trắng khẽ nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng, "Xin lỗi, tôi không có nghĩa vụ trả lời câu hỏi của anh."
Cậu nhìn hắn, "Xin hỏi còn chuyện gì nữa không?"
"Xin lỗi......" Tống Việt mở miệng, "Tôi không có ác ý đâu, tại thấy tiểu thư ở đây một mình nên buột miệng hỏi thăm thôi."
Thẩm Kiều khó hiểu nhíu mày, "Ở đây đông người như vậy, chẳng lẽ anh thấy ai ở một mình cũng hỏi thăm à?"
"Không hẳn." Tống Việt mặc đồ cưỡi ngựa màu đen trắng tôn lên vóc dáng cao gầy, "Người đẹp luôn có đặc quyền mà."
Cô gái đối diện quay đầu đi, bị lời khen đơn giản hàm súc này làm vành tai đỏ bừng.
Tống Việt nghĩ thầm danh tiếng nhà họ Tống và thiện chí mình thể hiện chắc chắn sẽ thu hút được mỹ nhân đối diện.
Nhưng dù đối phương được tâng bốc đến mức ngượng ngùng cũng chỉ lạnh nhạt lắc đầu với hắn, "Cảm ơn, nhưng tôi phải đi tìm trợ lý rồi."
Tống Việt sững sờ, mau chóng thu lại vẻ không cam tâm trong mắt rồi ân cần hỏi Thẩm Kiều, "Có cần tôi đưa cô đi không?"
Trong lúc nói chuyện, hắn trông thấy vạt váy trống rỗng của đối phương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!