Trong lòng Phó Nhàn kinh hãi nhưng không để lộ ra ngoài, dõi theo Lục Cửu đưa cô gái đi.
Chẳng biết trợ lý mặt sẹo chằng chịt kia cúi xuống nói gì mà cô gái ngồi trên xe lăn quay đầu nhìn thoáng qua rồi mỉm cười.
Ánh nắng rọi vào gương mặt thanh tú của đối phương, lộ ra vẻ trầm tĩnh hơn như sợ bị quấy rầy.
Lúc này Phó Nhàn mới cảm thấy tiếc rẻ.
Người đẹp như vậy mà đôi chân kia......
Lục Cửu đưa Thẩm Kiều đến chỗ vắng người.
Nhân viên phục vụ đang nướng đồ ăn, mấy người khác sợ bị ám mùi sẽ mất đi vẻ ưu nhã nên không dám ăn, cũng không muốn tới gần.
Nhân viên phục vụ đang định dẹp quầy thì một cô gái mặc đầm trắng ngồi trên xe lăn tiến tới trước mặt họ, ngẩng đầu rụt rè hỏi, "Cho tôi một phần được không?"
Nhân viên phục vụ cúi đầu nhìn, hồi lâu sau vẫn chưa định thần lại.
Thẩm Kiều thấy hắn không phản ứng thì do dự quay đầu hỏi Lục Cửu sau lưng, "Chẳng phải anh nói món này miễn phí à?"
Lúc này nhân viên phục vụ mới bừng tỉnh khỏi mộng, vành tai đỏ bừng, lắp bắp hỏi, "Miễn...... Miễn phí đấy ạ, cô muốn nướng gì?"
Thẩm Kiều chỉ vào xiên thịt mình nhắm ngay từ đầu, "Cái này được không? Tôi muốn hai xiên."
Nhân viên phục vụ nướng xiên thịt khác tươi hơn cho cậu, thấy đôi mắt mỹ nhân sáng lên thì kìm lòng không đặng hỏi, "Chỉ ăn thịt xiên thôi à, cô muốn ăn gì nữa không? Thịt bò cũng ngon lắm đấy."
Thẩm Kiều hơi do dự, nhưng trong lúc cậu do dự nhân viên phục vụ đã nhanh nhẹn nướng thịt bò cho cậu, thậm chí còn tự ý bỏ thêm khoai tây và rau củ.
Thẩm Kiều vốn chỉ cần hai xiên thịt, thấy vỉ nướng bày nhiều đồ ăn như vậy thì trố mắt, "Nhiều quá tôi ăn không hết đâu."
Nhân viên phục vụ cúi đầu nhìn thoáng qua. Nhiều đâu mà nhiều? Chưa đủ cho bọn họ lót dạ nữa.
Nhưng nhìn thân hình gầy gò quá mức của cô gái, hắn không nói ra lời này mà chỉ khuyên, "Không sao, tất cả đều là miễn phí, ăn không hết cũng không cần áy náy đâu. Với lại cô có thể chia cho bạn mình ăn mà."
Thẩm Kiều im lặng nghĩ thầm mình làm gì có bạn chứ?
Đúng lúc này, Lục Cửu sau lưng lên tiếng, "Ăn không hết cứ đưa cho tôi, chúng ta quen biết mà, nếu Thẩm tiên sinh không chê thì có thể xem tôi là bạn."
Bạn......
Thẩm Kiều ngẩn ngơ, tim bỗng thắt lại.
Cậu cứ tưởng cả đời này mình sẽ không bao giờ có bạn nữa.
Đã nhiều năm trôi qua, ngỡ như cậu đã quên từ lâu, nhưng khi nhớ lại câu nói kia vẫn hiện rõ trong đầu.
"Thẩm Kiều, chắc không phải mày thật sự nghĩ mình có thể kết bạn đấy chứ? Mày nhìn lại mình đi, để tóc dài thế này, nam không ra nam, nữ không ra nữ, ai thèm làm bạn với mày hả, gớm chết."
"Thẩm tiên sinh?"
Thấy cậu không trả lời, Lục Cửu gọi một tiếng.
Thẩm Kiều chớp mắt định thần lại. Cậu nhìn xiên thịt tỏa mùi thơm lừng rồi ậm ừ một tiếng, tâm trạng không còn vui vẻ như lúc nãy.
"Ê!"
Đúng lúc này, bên cạnh vang lên một giọng nói lười biếng, "Nướng cho tôi cái đùi gà đi."
Thẩm Kiều ngẩng đầu nhìn sang. Chẳng biết từ lúc nào có một thiếu niên đứng đó, hắn mặc quần jean sáng màu, bên ngoài khoác áo đồng phục bóng chày màu đỏ, trên đầu đội mũ lưỡi trai, vành nón hạ thấp nên chỉ thấy mỗi chiếc cằm trắng nõn và sống mũi cao vút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!