Thẩm Kiều cúi đầu xuống theo phản xạ, một giây sau cậu cảm thấy đỉnh đầu mình sượt qua cửa xe, sau đó cậu được đặt ngay ngắn lên ghế.
Người đàn ông buông tay ra, thân hình cao gầy lùi lại, thong dong rời khỏi người cậu.
Sau đó cửa xe bị đóng lại. Thẩm Kiều chưa kịp phản ứng thì Lục Đình đã đi vòng sang bên kia để lên xe.
Anh ngồi cạnh Thẩm Kiều, hai người cách nhau một nắm tay, không nói năng gì nhưng cảm giác tồn tại lại mạnh đến mức khiến người ta khó lòng xem nhẹ.
Xe từ từ lăn bánh, Lục Cửu hạ vách ngăn xuống, chỗ ngồi phía sau lại biến thành không gian riêng của cậu và Lục Đình.
Không hiểu sao Thẩm Kiều bỗng thấy hơi ngại.
Lục Đình vuốt ve viên đá quý nạm trên cây gậy, nghĩ xem nên bắt chuyện thế nào. Nhưng anh chưa kịp nghĩ ra thì thanh niên bên cạnh đã lên tiếng trước.
"Lục tiên sinh, lần sau anh không cần bế tôi đâu, mấy việc vặt vãnh này cứ giao cho trợ lý là được rồi ạ."
Lục Đình liếc nhìn cậu rồi nghĩ thầm.
Người trước mắt luôn âm thầm chọc tức anh, khổ nỗi anh lại không sao nổi nóng được.
"Cậu không muốn tôi bế à?"
"Không phải." Thẩm Kiều lắc đầu, "Thân phận anh cao quý, không nên làm chuyện này đâu ạ."
Trước đây ở nhà họ Thẩm, mỗi lần có việc cần ra ngoài, Thẩm Thu Hòa luôn bảo dì giúp việc trong nhà bế cậu lên xe.
Dì giúp việc đã quen làm việc nặng nên động tác mạnh bạo, đôi khi cậu bị đụng đau nhưng không dám nói.
Cậu là gánh nặng đối với họ, gánh nặng sao có thể bày tỏ suy nghĩ của mình được?
Người đàn ông lạnh lùng nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ tức giận, "Cao quý? Tôi cao quý cỡ nào vậy?"
Thẩm Kiều bị cơn giận đột ngột của anh dọa sợ, nép sát cửa xe rồi lí nhí, "Lục tiên sinh, tôi......"
Cậu nghĩ anh ở biệt thự lớn như vậy, có nhiều người hầu như vậy, đi xe đắt tiền như vậy, sao lại không cao quý chứ?
Nhưng nhìn bộ dạng người đàn ông hiện giờ, trực giác mách bảo Thẩm Kiều không nên nói ra lời này.
Lục Đình buông gậy ra, cây gậy dài hơn một mét nằm giữa hai người.
Anh ngả người ra sau rồi hờ hững chỉ vào chân phải của mình.
"Cậu biết không, hồi bé cái chân này đã bị gậy sắt to tướng quất mạnh vào."
"Cậu đã bao giờ thấy xương bị đánh biến dạng chưa? Nó cong queo xấu xí, bên phải lồi lên, cong như hình chữ V, thậm chí tôi có cảm giác khúc xương kia sẽ đâm rách da lòi ra ngoài nữa cơ."
Thẩm Kiều giật mình, theo bản năng ngẩng đầu nhìn anh, "Anh......"
Lục Đình cười, "Cậu thấy đấy, Lục tiên sinh cao quý trong miệng cậu hai năm trước chỉ là một thằng què đi đâu cũng phải chống gậy thôi."
"Suốt những năm tôi đi học, thậm chí các bạn trong lớp không biết tên tôi mà toàn gọi là thằng què."
Giọng người đàn ông bình thản như đang kể chuyện của người khác.
"Sau đó tôi tiếp quản nhà họ Lục, đến giờ vẫn không ai dám nhắc tới hai chữ thằng què trước mặt tôi. Không phải vì chân tôi đã lành mà vì nếu kẻ đó dám thốt ra hai chữ này trước mặt tôi, tôi sẽ biến hắn thành thằng què kế tiếp."
"Thẩm Kiều......"
Kiếm Lai Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Vưu Vật
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!