Buổi chiều, Lục Cửu lái xe tới đón Lục Đình.
Người đàn ông mặc bộ vest màu xám tro ngồi trên sofa trong phòng khách, cầm điện thoại xử lý hồ sơ còn dang dở đêm qua.
Liếc thấy Lục Cửu vào, anh nói mà chẳng buồn ngẩng đầu lên. "Chờ chút."
Trên đầu Lục Cửu hiện ra một dấu "?", "Chờ gì ạ?"
"Thẩm Kiều cũng đi nữa, chờ cậu ấy."
Lục Cửu sững sờ, "Thẩm tiên sinh đi chung với anh à? Nhưng cậu ấy......"
Lục Đình ngẩng mặt lên liếc hắn một cái, "Cậu ấy làm sao?"
Lục Cửu nắm chặt chìa khóa xe làm cạnh sắc ấn vào lòng bàn tay, cố gắng để giọng mình có vẻ khách quan nhất, "Lục tổng. Anh dẫn cậu ấy tới buổi họp lần này chẳng có ích lợi gì đâu."
E là còn bị chỉ trích vì một chàng trai tàn phế hai chân nữa.
Những ánh mắt kỳ thị kia sẽ không hướng vào Lục Đình mà chỉ có Thẩm Kiều hứng trọn.
Về mặt đạo đức nghề nghiệp, hắn không có quyền xen vào quyết định của Lục Đình. Về mặt suy nghĩ cá nhân, hắn không mong thanh niên xuất hiện công khai với Lục Đình.
Lục Đình đặt điện thoại xuống, "Tôi có suy tính của mình, có tôi ở đây không ai dám nói gì đâu."
Lục Cửu hỏi, "Vậy sau lưng thì sao?"
Lục Đình cười như không cười liếc hắn một cái, "Xem ra cậu quan tâm cậu ấy quá nhỉ?"
Lục Cửu cúi đầu xuống, "Em không dám."
Lục Đình lườm hắn, "Hồi đó tôi què chân, người nhà họ Lục chửi thẳng mặt tôi là thằng què, thằng tạp chủng xấu xí, sao không thấy cậu nói đỡ cho tôi. Giờ chưa đầy một tháng mà cậu đã lo người khác nói xấu sau lưng Thẩm Kiều rồi à?"
Lục Cửu nghĩ thầm anh và cậu ấy giống nhau chắc? Người ta là đóa hồng mong manh, còn anh thì sao? Khủng long bạo chúa cao mét chín, trước mặt cười hì hì, sau lưng đánh gãy răng mấy kẻ dám cười mình. Ai dám nói Lục Đình là thằng què trước mặt anh chứ? Chán sống rồi à.
Lục Đình cảm thấy hình như Lục Cửu hiểu lầm gì đó về Thẩm Kiều thì phải? Mấy ngày nay ở chung, thanh niên còn lâu mới yếu đuối như họ nghĩ, nhưng......
Anh gõ gõ tay vịn sofa, đưa ra lời giải thích hiếm hoi, "Cậu ấy đâu thể ru rú trong nhà cả đời được, cũng phải học làm quen với ánh mắt người khác chứ."
Hơn nữa anh vẫn chưa xác định tình huống đêm đó có phải là ngẫu nhiên hay không. Dù sao đưa người đi đây đi đó cũng có lợi hơn.
Nghe anh nói vậy, Lục Cửu biết chuyện này đã hết đường cứu vãn.
Hắn đưa tay lên xem đồng hồ, còn bốn mươi phút nữa, "Vậy Thẩm tiên sinh chuẩn bị xong chưa ạ? Có cần em đi gọi cậu ấy không?"
Lục Đình đứng lên khỏi sofa, bộ vest được may vừa khít tôn lên bờ vai rộng và đôi chân dài của anh, toát ra vẻ lịch lãm phong độ, "Để tôi đi."
Anh lên tầng hai, dừng lại trước cửa phòng Thẩm Kiều rồi đưa tay gõ cửa.
Bên trong vọng ra một giọng nói nhẹ nhàng "Chờ chút ạ".
Ngay sau đó, cửa phòng mở ra.
Rất nhiều năm sau, khi Lục Đình nhớ lại ngày hôm nay, cảnh tượng đầu tiên hiện ra trong đầu anh là nắng chiều rực rỡ chiếu vào phòng Thẩm Kiều, mang theo mùi cỏ xanh thơm ngát.
Đám bụi li ti lơ lửng trong nắng rơi vào lông mày thanh niên như bụi vàng lấm tấm, muốn tới gần nhưng lại sợ đường đột.
Nhưng anh không hề phát giác, cả hơi thở và nhịp tim đều theo gió bay xa.
Thẩm Kiều và anh nhìn nhau qua cánh cửa, anh đứng trong hành lang tối tăm, thanh niên ngồi trong ánh sáng rực rỡ, cánh cửa kia hệt như một dải phân cách rõ ràng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!