Chương 29: (Vô Đề)

Ngày hôm sau, khi Lục Đình thức giấc vẫn chưa đến bảy giờ sáng.

Nắng sớm mờ nhạt không thể xuyên qua màn cửa dày mà chỉ len lỏi qua khe hở, nhưng vẫn có thể thấy rõ hình dáng lờ mờ trong phòng.

Cảm nhận được sức nặng trên vai, anh quay đầu sang.

Chẳng biết thanh niên đã dựa vào vai anh từ lúc nào, cậu nằm nghiêng, gần nửa khuôn mặt vùi vào vai anh, hơi thở đều đều, hai má ửng hồng.

Hơi thở hai người hòa vào nhau, bỗng nhiên Lục Đình nảy ra một ý nghĩ hoang đường rằng họ đã ngủ chung như thế này vô số ngày đêm.

Nhưng chỉ trong tích tắc ý nghĩ này đã bị anh dằn xuống.

Anh xoay người xuống giường.

Làm việc hơn mười ngày liền không ngủ không nghỉ, Lục Đình quyết định cho mình nghỉ một ngày.

Andy đang ở ngoài vườn chỉ huy công nhân tỉa cây, thấy anh xuống lầu thì cung kính chào hỏi.

Trông thấy hắn, Lục Đình dừng chân lại, ánh mắt hơi do dự, "Cậu qua đây, tôi có chuyện muốn hỏi cậu."

Andy đi tới trước mặt anh.

Lục Đình cụp mắt nhìn hắn. Anh mặc đồ ngủ màu đen, áo để hở hai nút lộ ra cơ ngực săn chắc.

"Thẩm Kiều...... dạo này sống thế nào?"

Thanh niên quá trầm lặng, cả ngày ngoài lúc ăn cơm ra Andy rất ít khi thấy cậu. Nhưng nghe Lục Đình hỏi, Andy chỉ có thể trả lời những gì mình biết.

"Thẩm tiên sinh thích yên tĩnh nên hầu như chỉ ở trong phòng, thỉnh thoảng mới ra sân sau đi dạo, không có gì bất thường cả. Nhưng......"

Hắn nhìn Lục Đình rồi nói tiếp, "Mấy ngày trước tin tức về ngài làm cả biệt thự xôn xao, mấy người hầu bép xép trước mặt Thẩm tiên sinh bị em đuổi việc hết rồi."

Lục Đình sững sờ, "Tin gì?"

"Chính là......" Andy nhắm mắt nói, "Tin về ngài và An Tư mấy ngày trước đấy ạ."

Truyền thông đưa tin, còn lên cả hot search, sao nữ đang nổi khoác tay người đàn ông đi vào nhà hàng. Hình chụp sắc nét lộ rõ mặt Lục Đình và An Tư, muốn chối cũng khó.

Giờ Lục Đình mới nhớ ra những tin tức Lục Cửu đã ém xuống kia.

Tin anh về nước truyền đến tai An Tư, cô lập tức làm ầm lên đòi gặp anh. Anh sợ cô nổi điên nên vội vàng né tránh, ai ngờ vừa nhìn thấy anh An Tư lập tức chạy tới ôm chầm, dù Lục Đình đã gỡ tay cô ra nhưng vẫn bị paparazzi An Tư gọi tới chụp được.

Nhớ lại câu "Đừng đụng vào tôi, bẩn lắm" của thanh niên, Lục Đình bỗng thấy nhức đầu.Thẩm Kiều không biết một chủ một tớ nói gì dưới lầu, khi cậu tỉnh lại Lục Đình đã biến mất. Nửa giường bên cạnh trống rỗng, không còn hơi ấm, chẳng biết là anh dậy sớm hay là không hề ngủ ở đây.

Cậu ngồi dậy trên giường.

Màn cửa đã được kéo ra nhưng vẫn chừa lại lớp voan mỏng nên ánh sáng không chói lắm. Tập thơ nằm im lìm trên tủ đầu giường nhắc cậu nhớ lại những việc ngu xuẩn mình làm hôm qua.

Đọc thơ ru người ta ngủ, chủ nhân không ngủ mà mình lại ngủ trước, còn ngủ trên giường người ta nữa.

Thẩm Kiều chống tay leo lên xe lăn như chạy trốn, càng che càng lộ sửa sang chăn đệm gọn ghẽ.

Nhưng chiều dài cánh tay cậu có hạn nên không thể với tới mép chăn trong cùng, giũ nửa ngày nó vẫn ương ngạnh phồng lên một góc, tựa như đang nhắc cậu chỗ này đêm qua xảy ra chuyện gì.

Thẩm Kiều bực bội hất tung chiếc chăn trong tay rồi xuống lầu.

Dưới lầu.

Lục Đình vẫn còn mặc đồ ngủ màu đen, lười biếng ngồi dựa trên sofa, hai nút áo để hở, chẳng biết đang nói chuyện điện thoại với ai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!