Khi anh định thần lại thì Thẩm Kiều đã đến trước mặt, "Xong rồi, chúng ta đi thôi."
Thấy anh không nói lời nào, thanh niên băn khoăn nhìn sang, "Sao thế ạ?"
"Không có gì."
Lục Đình đứng thẳng lên rồi đặt tay lên thành xe lăn, "Để tôi giúp cậu."
Thẩm Kiều không thích người khác đẩy xe lăn cho mình, làm vậy giống như cậu là một phế nhân vô dụng vậy. Nhưng vì người đề nghị là Lục Đình nên cậu không nói gì.
Cũng may phòng Lục Đình rất gần phòng cậu, chỉ giây lát sau đã đến.
Người đàn ông đi tắm, Thẩm Kiều ngẩn người trong phòng ngủ của anh.
Nghe tiếng nước vọng ra từ phòng tắm, cậu ngắm nghía căn phòng lần trước chỉ kịp nhìn thoáng qua này. Khác với cách trang trí ấm áp tươi sáng trong phòng cậu, phòng Lục Đình vừa lạnh lẽo vừa ngột ngạt, ánh đèn trắng lạnh rọi xuống đỉnh đầu, hệt như phòng mẫu trong trung tâm mua sắm.
Thẩm Kiều cụp mắt nhìn tập thơ trong tay, nghĩ ngợi rồi chủ động leo lên giường, nằm ở chỗ lần trước chờ Lục Đình.
Lục Đình tắm xong đi ra, thấy xe lăn trống rỗng cạnh giường thì thoáng sửng sốt rồi quay đầu nhìn lên giường, trông thấy một bóng dáng có phần bất ngờ nhưng lại hài hòa đến lạ.
Tay cầm quyển sách, tướng ngồi rất ngoan, thân hình gần như dán sát vào tường, khuôn mặt trầm tĩnh, chỉ thỉnh thoảng liếc trộm anh với vẻ bất an.
Chẳng khác nào phi tần chờ hoàng đế sủng hạnh thời xưa.
Lục Đình bị ý nghĩ này của mình chọc cười, Thẩm Kiều cầm tập thơ trông mong nhìn anh, đợi anh lên giường để bắt đầu đọc.
Anh ném chiếc khăn trong tay đi, vuốt mái tóc ẩm ướt rồi lười biếng nói, "Chờ tôi sấy tóc đã."
Thẩm Kiều: "......"
Tập thơ cầm lên lại đặt xuống.
Nghe tiếng máy sấy trong toilet, tấm lưng thẳng tắp của cậu từ từ trượt xuống gối đầu êm ái, chậm chạp chớp mắt, vẻ mặt ngái ngủ.
Đã đến giờ ngủ của cậu.
Khi cậu sắp thiếp đi thì tiếng máy sấy trong phòng tắm dừng lại, căn phòng lập tức chìm vào sự im lặng tuyệt đối. Suy nghĩ của Thẩm Kiều dần tan rã trong bầu không khí yên tĩnh, ánh sáng trước mắt càng lúc càng mờ, tựa như một giây sau sẽ chìm vào bóng tối.
Ngay sau đó, bên cạnh vang lên tiếng bước chân không nhanh không chậm, chớp mắt tiếp theo, chăn bị vén lên, mùi sữa tắm giống hệt mùi trên người cậu mạnh mẽ ập tới bao trùm lấy cậu.
Thẩm Kiều đột nhiên bừng tỉnh.
Cậu ngồi thẳng lên rồi nhìn sang Lục Đình, "Lục tiên sinh, giờ đọc được chưa ạ?"
Người đàn ông lấy laptop ra khỏi ngăn kéo bên cạnh, đặt lên đầu gối để giải quyết hồ sơ, nghe vậy thì hờ hững "ừ" một tiếng, "Đọc đi."
Thẩm Kiều hơi do dự, "Có quấy rầy anh làm việc không?"
"Không đâu."
Giọng Lục Đình hơi khàn, trên mặt lộ vẻ mệt mỏi, xem ra đã mấy ngày rồi chưa ngủ.
"Tôi quen rồi."
Quen gì cơ? Sao lại quen?
Nhưng Lục Đình đã bắt đầu làm việc.
Thẩm Kiều đành phải dằn xuống cơn buồn ngủ rồi ngoan ngoãn làm nhạc nền.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!