Chương 21: (Vô Đề)

Khi tỉnh giấc, Lục Đình suýt nữa không phân biệt được đêm nay là đêm nào.

Màn cửa trong phòng làm việc được kéo kín, một tia sáng cũng không lọt vào được, xung quanh tối đen.

Vì giữ nguyên tư thế quá lâu nên vai anh mỏi nhừ, anh cựa quậy một lát rồi đứng lên khỏi ghế, mò lấy điện thoại trên bàn.

Đồng hồ hiển thị vừa qua chín giờ, nói cách khác là anh đã ngủ trên ghế trong phòng làm việc gần năm tiếng.

Đừng xem thường năm tiếng ngắn ngủi này, chỉ sợ còn nhiều hơn tổng thời gian ngủ chân chính của anh suốt thời gian qua. Tỉnh dậy sau giấc ngủ, tinh thần sảng khoái phấn chấn, những cơn đau đầu liên miên gần đây cũng biến mất.

Lục Đình ra khỏi phòng làm việc.

Trong biệt thự sáng trưng, hình như biết anh ngủ nên động tác làm việc của người hầu rất nhẹ vì sợ quấy nhiễu anh.

Trông thấy Lục Đình, Andy khập khiễng đi tới trước mặt anh, "Lục gia, ngài dậy rồi, có muốn ăn tối không ạ?"

Rốt cuộc cũng ngủ đủ giấc nên tâm trạng Lục Đình rất thoải mái, gật đầu đồng ý với đề nghị của hắn.

Đợi Lục Đình tắm xong đi xuống lầu, bữa tối muộn màng đã chuẩn bị xong, đầu bếp không biết khẩu vị của anh nên chỉ có thể nấu theo tiêu chuẩn Lục gia ở nước Y theo tư liệu Andy đưa cho.

Cả bàn đầy ắp, có thể gọi là món thập cẩm của Trung Quốc và phương Tây.

Thấy vậy Lục Đình vô thức nhíu mày, cảm giác quen thuộc này khiến anh như trở lại lúc ông già còn sống.

Hồi bé Lục Lẫm Xuyên lớn lên trong nước, dù sống ở nước Y lâu năm nhưng vẫn thích món Trung. Chỉ có điều ông ta ưa sĩ diện, cảm thấy toàn ăn món Trung sẽ không thể hiện rõ địa vị của mình.

Vì vậy bàn ăn nhà họ Lục dần biến thành kiểu Trung không Trung, Tây không Tây này.

Không ngờ người đã chết mà vẫn muốn nhảy ra chứng tỏ sự tồn tại của mình.

Thấy ánh mắt người đàn ông bỗng nhiên lạnh đi, Andy giật thót, lập tức cảm thấy mình làm hỏng việc.

"Nếu ngài không thích thì em sẽ bảo người hầu làm lại ạ."

Chuyện này thực sự không thể trách Andy, trước kia Lục Đình chỉ là một đứa con riêng thấp kém, chẳng ai ngờ được anh sẽ ngồi vào ghế chủ nhân Lục gia, vả lại chỉ mới mấy tháng ngắn ngủi nên hắn hoàn toàn không biết sở thích của anh.

Lục Đình mới ngủ dậy không có sở thích làm khó người ta, tuy cảm thấy xúi quẩy nhưng vẫn ngồi xuống.

Trước mặt anh là một đĩa bít tết, tiếng dao nĩa chạm vào đĩa rất nhỏ, chẳng biết nghĩ đến chuyện gì mà Lục Đình dừng tay lại rồi nhìn Andy đứng cạnh.

"Thẩm Kiều đâu?"

Andy ngơ ngác mấy giây mới nhớ ra Thẩm Kiều là người tàn tật từ lúc vào biệt thự thì trở nên cực kỳ yên tĩnh, gương mặt rất thanh tú, có lẽ là món đồ chơi Lục Đình mang về.

"Chắc đang ngủ trong phòng ạ."

Lục Đình bỏ miếng bít tết vào miệng, bên tai như còn văng vẳng giọng nói trong trẻo của thanh niên, "Cậu ấy ăn chưa?"

Làm sao Andy biết được.

Ngày đầu tiên Lục Đình về đây có vô số việc cần làm, ai thèm quan tâm một món đồ chơi rẻ tiền chứ?

Với lại nào có đạo lý chủ nhân chưa ăn mà vật cưng đã ăn trước?

"Thế à?" Người đàn ông nuốt miếng bít tết xuống, "Ai đặt ra quy tắc này?"

"Là......" Andy dừng lại.

Là Lục Lẫm Xuyên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!