Chương 20: (Vô Đề)

Bất kể Lục Cửu có ý gì, ít nhất với sự nỗ lực của hắn, hình tượng sắp vỡ vụn của Lục Đình trong lòng Thẩm Kiều đã được cứu vãn.

Sau khi bị ép ngắm hoa dưới nắng một lúc lâu, rốt cuộc Thẩm Kiều cũng được Lục Cửu đẩy vào nhà.

Quản gia đứng chờ ở cửa, vừa thấy Lục Cửu thì khom lưng nói, "Trợ lý Lục, Lục tổng đang ở trong phòng làm việc, muốn gặp cậu ấy ạ."

Cậu ấy là ai khỏi cần nói cũng biết.

Trong biệt thự có thang máy, Lục Cửu đưa Thẩm Kiều lên lầu, thang máy rộng rãi chiếu sáng hai người, Lục Cửu cúi đầu nhìn thanh niên xinh đẹp rồi điềm tĩnh mở miệng.

"Thẩm gia đuổi cậu ra khỏi nhà, Lục gia đã chứa chấp cậu, bất kể anh ấy làm vậy vì lý do gì thì tôi vẫn mong cậu hiểu rõ thân phận, biết mình nên làm gì và không nên làm gì."

Thẩm Kiều nhìn bóng mình trong gương, vẻ mặt hơi ngơ ngác.

Cậu nên làm gì và không nên làm gì cơ?

Nhưng chưa kịp hỏi thì thang máy đã lên đến nơi. Lục Cửu dẫn cậu ra khỏi thang máy, suy nghĩ giây lát rồi nhắc nhở mấy câu.

"Làm vật cưng, ngoan ngoãn nghe lời là trên hết, tiếp theo là học cách lấy lòng chủ nhân. Cậu cũng đâu muốn sau này phải sống khổ đúng không?

Trong lòng Thẩm Kiều chùng xuống.

Vật cưng......

Thì ra đưa cậu về đây vì lý do này sao?

Ở nơi Lục Cửu không nhìn thấy, sắc mặt thanh niên tái đi.

Bỗng nhiên cậu mỉm cười tự giễu, với kẻ tàn phế như cậu, ngoài gương mặt này ra còn có gì đáng giá nữa chứ?

Lục Cửu đưa tay gõ cửa, bên trong vọng ra một giọng nói trầm thấp "Vào đi."

Hắn đẩy Thẩm Kiều vào, sau đó thức thời lui ra ngoài rồi đóng cửa lại.

Trong phòng làm việc chỉ còn Thẩm Kiều và Lục Đình.

Cậu ngước nhìn người đàn ông ngồi trên ghế. Áo vest xám đã bị anh cởi ra, chiếc sơ mi trắng tôn lên thân hình săn chắc, tay trái mân mê cà vạt, tay phải lật một xấp tài liệu.

Thấy Thẩm Kiều, anh gập tài liệu trong tay lại rồi kéo mạnh cà vạt xuống, tùy ý ném sang sofa bên cạnh.

"Tới đây."

Thẩm Kiều đẩy xe lăn tới cạnh rồi yên lặng nhìn anh.

Nắng chiều ấm áp, thân hình gầy gò của cậu tắm trong ánh mặt trời, hệt như một chú mèo ngoan hiền.

Lục Đình xoa trán ngồi dựa vào ghế.

Đã lâu lắm rồi anh chưa nghỉ ngơi, cơ thể mách bảo anh nên ngủ nhưng đại não lại vô cùng hưng phấn, mi tâm giật mạnh, hai mắt chẳng có vẻ gì muốn nhắm lại.

Mỗi lần bực bội Lục Đình lại muốn hút thuốc.

Anh lấy hộp thuốc lá ra khỏi ngăn kéo rồi cầm bật lửa, quay đầu nhìn Thẩm Kiều: "Tôi hút thuốc có phiền không?"

Thẩm Kiều có thể nói phiền sao? Cậu chỉ có thể lắc đầu mà thôi.

Khói thuốc lượn lờ giữa hai người, cảm giác cay nồng làm dịu đi thần kinh căng thẳng của Lục Đình, ánh mắt anh dán vào xấp tài liệu trên bàn.

Đây là tư liệu về Thẩm Kiều mà Lục Cửu đưa cho anh sáng nay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!