Chương 19: (Vô Đề)

Nói không sợ là nói dối.

Vóc dáng Lục Đình cao lớn, chỉ ngồi đó không làm gì cũng toát ra khí thế áp đảo khiến người ta khó lòng xem nhẹ.

Khi nói lời này, rõ ràng anh đang cười nhưng cơ bắp toàn thân Thẩm Kiều vẫn căng cứng, hệt như thú nhỏ bị dã thú ngậm gáy, ngồi im tại chỗ không dám nhúc nhích.

Cậu cúi đầu che giấu ánh mắt rồi trả lời câu hỏi của Lục Đình.

"Không ạ."

Cậu cũng chẳng có tư cách gì để sợ cả.

Khi cậu đặt tay lên lòng bàn tay Lục Đình thì đã không còn thuộc về mình nữa.

Lục Đình hơi quay mặt sang, nhìn thấy phần gáy của thỏ con căng thẳng.

Rõ ràng sợ đến mức nín thở mà vẫn cứng cổ nói không sợ. Một khắc này, anh giống như quái vật ăn thịt người vậy.

Anh thu chân lại cho thỏ con chút không gian để thở.

"Lục Đình, tên tôi đấy."

Thẩm Kiều giật mình, giờ mới nhớ ra đã nhiều ngày như vậy mà mình vẫn chưa biết đối phương tên gì.

Cậu mím môi, rốt cuộc nhìn sang Lục Đình.

"Lục tiên sinh."

Cậu gọi anh một tiếng, tuy rất sợ nhưng cũng biết lúc nói chuyện nhìn vào mắt đối phương mới là phép lịch sự.

"Tôi tên Thẩm Kiều."

Ánh mắt Lục Đình đảo qua gương mặt thanh tú của đối phương.

"Kiều? Kiều nào?"

Hình như Thẩm Kiều hơi khó xử nên hồi lâu sau mới lí nhí, "Kiều có chữ nữ bên cạnh, kiều nữ ạ."

Anh nhìn đôi mắt nhắm lại vì xấu hổ của Thẩm Kiều rồi cười khẽ, "Tên hay lắm, rất hợp với cậu."

Ít nhất giờ phút này thanh niên trong mắt anh tựa như một đóa hồng kiều diễm.

Nhưng hình như cậu không thích lời khen này nên quay đầu đi chỗ khác, nhìn phía trước không nói gì.

Trong xe yên tĩnh trở lại.

Thẩm Kiều ngả người dựa vào ghế, nhìn phong cảnh lướt nhanh như tên bắn bên ngoài, bỗng nhiên hơi thất thần.

Trước mắt đột nhiên tối đen, xe lái vào đường hầm. Cửa xe bóng loáng phản chiếu khuôn mặt cậu và đôi mắt đang nhìn cậu chăm chú.

Đó là một đôi mắt hẹp dài. Nhờ lợi thế con lai nên xương mày rất cao, hốc mắt trũng sâu, mắt hai mí rõ ràng, mỗi khi nhìn ai đó sẽ khiến người ta có ảo giác như rất thâm tình.

Họ nhìn nhau qua hình ảnh phản chiếu trên kính xe, bóng tối làm đôi mắt kia đen nhánh, không hiểu sao có vẻ dịu dàng trìu mến hơn bình thường.

Thẩm Kiều lúng túng dời mắt đi.

Lục Đình cũng thu hồi ánh mắt, "Cậu không có gì muốn hỏi tôi à?"

"Gan quá nhỉ, không sợ tôi bắt cóc cậu đi bán sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!