Thẩm Ngọc như phát điên.
Thẩm Thu Hòa chỉ thấy hai mắt tối sầm, suýt nữa ngất xỉu.
Đây là lần đầu tiên căn phòng chật hẹp này có nhiều người như vậy.
Thẩm Kiều ngồi trên xe lăn, vẻ mặt hân hoan vui sướng chưa từng thấy, cảnh tượng xung quanh cùng với tiếng chửi rủa của Thẩm Ngọc như thủy triều rút đi khỏi đầu cậu.
Thì ra đây chính là cảm giác trả thù.
Cậu đưa tay cài lại nút áo, đầu ngón tay run rẩy.
Hả hê không?
Nhìn thấy bộ dạng điên cuồng của Thẩm Ngọc, trong lòng cậu quả thực rất hả hê, nhưng càng nhiều hơn là cảm giác trống rỗng khó tả.
Cậu biết lần này mình thật sự chẳng còn gì cả.
Cuối cùng Tống Quắc chịu hết nổi, đứng lên cắt ngang tiếng chửi mắng của ả.
"Đủ rồi."
Hắn đã quen biết Thẩm Ngọc rất lâu nhưng vẫn không tin được từ miệng ả có thể thốt ra nhiều từ ngữ ác độc đến vậy.
"Đủ rồi?"
Sắc mặt Thẩm Ngọc dữ tợn, "Tống Quắc, đủ rồi là sao? Đừng quên giờ anh đã là bạn trai em. Sao, anh nghiện làm chó của Thẩm Kiều rồi hả?"
Tống Quắc không muốn cãi với ả, hắn có ngốc cũng biết Thẩm Kiều làm vậy chỉ để lợi dụng mình thôi.
Hắn nhìn thoáng qua Thẩm Kiều, hai tay đút vào túi, chẳng có vẻ gì là xấu hổ vì bị phát hiện, "Tôi không muốn cãi nhau với cô, nếu cô thấy không ổn thì quan hệ của chúng ta kết thúc ở đây đi."
Rốt cuộc ả cũng hiểu ra, Tống Quắc hẹn hò với ả hoàn toàn không phải vì thích ả mà chỉ muốn thông qua ả để tiếp cận Thẩm Kiều.
Điều này khiến hai mắt Thẩm Ngọc lập tức đỏ ngầu.
Ghê tởm. Ghê tởm. Ghê tởm.
Sao Thẩm Kiều không chết đi!
Ả run rẩy, cố nén cảm giác buồn nôn trong dạ dày, chợt nhìn thấy con dao gọt trái cây không biết ai để trên bàn.
Tiếng la thất thanh của Thẩm Thu Hòa nhỏ dần bên tai ả, ngay cả tiếng còi xe cảnh sát phía xa cũng biến thành một điệu nhạc du dương êm ái.
Thanh niên ngồi trên xe lăn ngẩng đầu nhìn ả với vẻ mặt bình tĩnh.
Tống Quắc đứng gần Thẩm Kiều nhất là người đầu tiên phát hiện điều bất thường.
Nhưng căn phòng thực sự quá nhỏ, hơn nữa tinh thần hắn cũng không tốt, khi kịp phản ứng thì Thẩm Ngọc đã vớ lấy con dao gọt trái cây trên bàn.
Tim hắn giật thót, theo phản xạ túm lấy ả.
"Thẩm Ngọc, cô điên à!"
Thẩm Ngọc ngày thường nhìn thì mảnh mai yếu đuối mà giờ phút này lại khỏe cực kỳ, vùng ra khỏi tay Tống Quắc rồi vung dao đâm thẳng về phía Thẩm Kiều.
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Tống Quắc cũng mặc kệ ả là phụ nữ, giơ chân đá một cú.
Thẩm Ngọc bị đá lảo đảo, con dao sượt qua trán thanh niên rồi rơi xuống mép giường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!