Lục Cửu xách quà đứng trước cửa phòng.
Hắn đưa tay gõ một cái, hồi lâu sau bên trong mới vọng ra giọng nói trầm thấp khàn khàn "Vào đi".
Hắn vặn nắm cửa rồi bước vào.
Rõ ràng buổi sáng là lúc ánh nắng mạnh nhất nhưng trong phòng lại cực kỳ tối tăm, màn cửa dày bị kéo kín, một tia sáng cũng không thể lọt vào.
Mùi thuốc lá nồng nặc xộc vào mũi Lục Cửu khiến hắn nhịn không được quay đầu ho khan.
Dường như tiếng ho của hắn gợi sự chú ý của người trên giường nên tàn thuốc lập lòe trong bóng tối dừng lại, hắn cảm nhận được một ánh mắt lạnh như băng dán vào mặt mình.
Lục Cửu cố kìm lại cơn ngứa trong cổ họng rồi kính cẩn cúi đầu xuống.
"Gia, mọi việc thu xếp xong rồi ạ, chiều nay lên máy bay, quà em cũng chọn rồi, ngài có muốn xem không ạ?"
Trong không khí vang lên một tiếng cười rất khẽ, tàn thuốc lơ lửng chẳng biết bị dụi vào đâu mà bỗng nhiên tắt ngấm, sau đó bị ném vào thùng rác.
"Cậu đoán xem cuối cùng nó sẽ ở đâu? Tôi đoán là thùng rác."
Lục Cửu làm thinh không dám nói gì.
Chính vì hắn trầm lặng ít nói nên mới sống sót bên cạnh Lục Đình từ năm này qua năm khác.
Tạch ——
Gian phòng sáng lên.
Ánh đèn khiến căn phòng tối tăm sáng như ban ngày, đồng thời chiếu sáng người đàn ông nửa nằm nửa ngồi trên giường.
Anh co chân lên, chăn trượt xuống để lộ lồng ngực như ẩn như hiện dưới áo ngủ bằng lụa, sắc mặt hơi xanh xao, dưới cằm râu mọc lởm chởm, nhưng đôi mắt hẹp dài kia lại sáng kinh người.
Lục Cửu khó lòng hình dung được đó là ánh mắt gì.
Tựa như tia lửa cuối cùng đang cháy trên ngọn đuốc, tưởng chừng rất sáng nhưng thật ra một giây sau sẽ chìm vào bóng tối vĩnh hằng.
"Gia......"
Hắn mở miệng, "Xế chiều máy bay mới cất cánh, anh vẫn có thể ngủ thêm mấy tiếng đấy ạ."
Tuy bây giờ Lục Đình đang nằm trên giường nhưng hắn biết gần hai ngày nay anh lại mất ngủ.
Chẳng biết có chuyện gì mà streamer chăm chỉ hắn hay thấy kia nghỉ livestream suốt hai ngày qua.
Doanh số ảm đạm như vậy, streamer bỏ cuộc cũng là bình thường.
Lục Cửu thở dài, lấy trong ngực ra một viên thuốc ngủ đặt lên kệ tủ bên cạnh Lục Đình.
"Đến giờ em sẽ gọi anh."
Lục Đình nhìn thoáng qua viên thuốc kia, không uống mà vén chăn xuống giường.
"Gọi người hầu vào quét dọn đi."
Khi anh tắm xong ra ngoài thì căn phòng đã được quét dọn sạch sẽ.
Màn cửa được kéo ra, ánh nắng rọi vào sáng trưng. Mùi nước hoa xịt phòng không biết tên át đi mùi thuốc lá nồng nặc, nhưng ngửi kỹ vẫn có thể ngửi thấy mùi cay nồng kia.
Hiếm lắm mới có một lần người đảo lộn ngày đêm như Lục Đình đứng trước cửa sổ tắm nắng, cho đến khi tiếng chuông báo của điện thoại kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!