Chương 11: (Vô Đề)

"Đủ rồi, Tiểu Ngọc!"

Quý Thành Miên nhịn không được quát ả.

Nhưng trong lòng Thẩm Ngọc oán hận ngập trời, ngay cả ánh mắt nhìn Quý Thành Miên cũng đầy vẻ căm ghét.

"Sao? Nói con trai cưng của ông nên ông đau lòng chứ gì? Suy cho cùng các người cũng như nhau thôi, nhu nhược, vô dụng! Ăn của Thẩm gia, xài của Thẩm gia, cuối cùng lại hùa theo người khác, chỉ là thứ ăn cây táo rào cây sung......"

"Thẩm Ngọc!"

Thẩm Thu Hòa tái mặt gọi ả, "Con say rồi, để mẹ đưa con lên lầu nghỉ ngơi."

Nói xong mụ định lôi ả đi.

Nhưng bị Thẩm Ngọc hất ra.

Ả mang giày cao gót, lảo đảo chống bàn nhìn Thẩm Kiều, "Chắc giờ anh hả dạ lắm nhỉ? Thấy tôi bị cậu ấy mắng, bị bẽ mặt trước bao nhiêu người, anh buồn cười lắm đúng không?"

"Anh cười đi chứ? Sao không cười!"

"Tiểu Ngọc......"

Thẩm Thu Hòa lại đưa tay kéo ả.

Thẩm Ngọc được Thẩm Thu Hòa nửa đỡ nửa dìu lảo đảo đi lên lầu.

Nước mắt ả rơi xuống cổ áo Thẩm Thu Hòa. Ả dựa vào vai mụ, quay đầu nhìn thanh niên ngồi trên xe lăn kia.

Ánh đèn màu cam khiến gian bếp trở nên ấm áp, thân hình cậu gầy gò, bộ đồ ngủ màu vàng nhạt bị nắm nhăn nhúm, một nút áo vô tình bung ra để lộ vùng ngực trắng nõn, dưới ánh đèn láng mịn như ngọc.

Cậu chậm chạp đưa tay cài nút lại, mái tóc dài như lụa rối tung, dù trên mặt in dấu tay vẫn không che được vẻ đẹp hút hồn.

Lúc nào cũng vậy, chỉ cần bạn bè ả nhìn thấy cậu thì đều bị cậu thu hút.

Ả không bao giờ quên được ánh mắt Tống Quắc ngồi xổm dưới đất nhìn cậu trong hành lang lờ mờ hôm ấy.

Đó là ánh mắt từ trước đến nay ả chưa từng thấy.

Đột nhiên thanh niên ngồi trên xe lăn ngẩng mặt lên, đối đầu với ánh mắt ả ở nơi không ai chú ý.

Cậu từ từ nhếch môi cười.

Sợi dây mang tên lý trí trong đầu Thẩm Ngọc đứt phựt.

Ả điên tiết vùng ra khỏi ngực Thẩm Thu Hòa rồi bưng chén canh còn đang bốc khói trên bàn hắt vào mặt Thẩm Kiều.

Chuyện này xảy ra quá đột ngột nên mọi người đều không kịp phản ứng, chỉ có Quý Thành Miên ngồi cạnh Thẩm Kiều lanh tay lẹ mắt kéo xe lăn đi, mặt cậu tránh được chén canh nóng kia nhưng nửa người dưới bị giội ướt sũng.

Xoảng ——

Tiếng chén sứ vỡ làm dì Vương đang nấu canh giải rượu trong bếp giật mình, bà vội vàng mở cửa chạy ra, kết quả trông thấy toàn thân thanh niên bừa bộn, hai tay đặt trên đầu gối đỏ bừng.

Bàn ăn có chức năng giữ nhiệt nên chén canh kia để lâu mà vẫn nóng hổi.

Dì Vương lập tức tiến lên đẩy xe lăn vào bếp rồi rửa tay cậu dưới vòi nước.

Bên ngoài vọng vào tiếng cười của Thẩm Ngọc.

"Ha ha ha ha...... Thẩm Kiều, sao anh không chết đi? Sao chiếc xe mấy năm trước không tông chết anh luôn đi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!