Diệp U không biết tình yêu có khổ hay không, nhưng không có ớt cay để ăn thì thật khổ.
"Bốn ngày, mình ở sơn trang đã bốn ngày." Diệp U cầm di động ngồi trên sô pha, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, "Đồ ăn ở đây ngon thì ngon, nhưng thật sự quá thanh đạm. Cậu có biết cảm giác của mình thế nào khi ăn bốn ngày liền không? Mình thấy cuộc đời mình thật nhạt nhẽo."
"…… Ổn định." Cao Giai Vũ cố gắng trấn an cô ở đầu dây bên kia, "Khẩu vị của Tiêu Tư Thành cũng tương tự cậu. Hiện giờ chắc chắn rằng cậu ấy cũng đến cực hạn rồi. Ai sống sót đến cùng mới là người chiến thắng!"
Diệp U hít một hơi thật sâu, tưởng tượng mùi thơm của nước lẩu trong không khí: "Bây giờ mình chỉ muốn ăn lẩu xiên cay, thỏ BBQ, nếu không có thì cho mình một túi ớt bột cũng được."
"……" Cao Giai Vũ không nói nên lời, nhìn đứa trẻ thèm đến mức này, "Cậu đừng nghĩ tới đồ ăn, cậu nghĩ thứ khác đi. Lúc trước cậu khoe với mình về hoa thơm chim hót, suối nước nóng riêng trong sơn trang đó? Hãy nghĩ tới mấy thứ tốt đẹp để chuyển sự chú ý!"
Diệp U nói: "Ở trước mặt nồi lẩu, mấy thứ này tính cái gì."
Cao Giai Vũ: "……"
"Sếp Diệp, cậu hiện đang nắm quyền sinh tử của công ty, hơn nữa chẳng phải Trình Cảnh cũng ở trong sơn trang hay sao, cậu cần phải giám sát anh ấy giao bài đúng hạn!" Cao Giai Vũ nói một cách nghiêm túc, "Coi như cậu ngồi tù vì công ty."
"Cái này còn đáng sợ hơn ngồi tù!" Diệp U rốt cuộc vẫn không nhịn, "Trong tù toàn là nhân tài, nói chuyện còn dễ nghe, chỗ này toàn là người không có h am muốn gì cả!"
Cao Giai Vũ: "……"
"Thậm chí có người tu tiên ở đây, cậu dám tin không? Anh ta còn nhận một đồ đệ ngoại quốc, thiệt tình luôn. Người nước ngoài kia bị lừa, bắt chước anh ta tịch cốc, xuýt chết đói trong sơn trang!"
Cao Giai Vũ: "……"
"Còn có một nữ hiệp nữa, giơ chân lên cao hơn đầu mình luôn! Hôm qua mình muốn đến phòng tập yoga để tập, kết quả vừa bước vào đã thấy cô ấy đeo dây lưng bay tới bay lui giống như treo trên dây thép! Mình tức khắc cảm thấy mình không xứng."
"……" Cao Giai Vũ trầm mặc một chút, "Ít ra, chỗ của cậu cũng có nhân tài."
Diệp U say sưa phàn nàn xong, tâm trạng hơi ổn định một chút. Cô lại hít một hơi thật sâu, nói với Cao Giai Vũ: "Không được, mình phải nghĩ cách, không thể ngồi chờ chết như vậy."
Nói xong, cô cúp điện thoại của Cao Giai Vũ, lấy quyển sách nhỏ mà quầy lễ tân đã phát vào ngày nhận phòng.
Trong quyển sách nhỏ có bản đồ sơn trang, Diệp U nghiên cứu kỹ, phát hiện ngoài cửa chính, sơn trang còn có một cửa sau.
Đôi mắt cô sáng lên ngay lập tức.
Tiêu Tư Thành nhờ quầy lễ tân nhìn chằm chằm cô, nếu cô có thể lẻn ra ngoài qua cửa sau thì sao? Dưới chân núi Thanh Tịnh có một thị trấn du lịch, trong thị trấn có rất nhiều nhà hàng và quán ăn vặt, nếu cô đi cải thiện đồ ăn rồi trở lại, biết đâu có thể giấu được vài túi bánh cay.
Nghĩ đến đây, Diệp U lập tức thay giày, cầm bản đồ ra ngoài.
Rẽ trái rẽ phải theo bản đồ một hồi lâu, cuối cùng Diệp U tìm được cửa sau. Khác với phong cách bề thế của cửa chính, cửa sau này được xây rất khiêm tốn, chỉ là một cánh cửa sắt rất cao. Diệp U bước tới quan sát, tuy cửa sắt giản dị, nhưng ổ khóa vẫn là khóa điện tử, trên đầu có gắn camera.
Bên cạnh cửa sắt còn có phòng bảo vệ, một anh chàng trẻ tuổi mặc đồng phục ngồi ở trong, thấy bộ dạng lấm la lấm lét của cô, lập tức đi ra hỏi.
"Cô lạc đường à?"
Diệp U mím môi, nhìn anh cười: "Không có, tôi chỉ muốn hỏi, có thể đi ra ngoài ở chỗ này không?"
Diệp U đã hiểu, ngoài cửa chính là chỗ cô tới lần đầu, dì kia có nói về con đường đó. Người đi lại không tiện hoặc là sức khỏe không tốt sẽ ngồi xe đi lên bằng con đường này. Xem chiều rộng của cánh cửa, ước chừng các loại nguyên liệu nấu ăn và vật tư thường được vận chuyển đến sơn trang cũng từ đây đi lên.
Kiểm soát ra vào ở nơi này rất nghiêm ngặt, Diệp U cảm thấy mình không thể nào lẻn ra ngoài được, chỉ có thể cố gắng thương lượng với nhân viên bảo vệ: "Anh này, tôi đã đến đây rồi, anh tiện thể mở cửa giúp tôi đi, tôi quay lại cửa chính xa lắm."
Anh chàng đó nói: "Ngoại trừ việc mở cửa cho xe tải mỗi ngày, những chuyện khác cần phải nhận được thông báo của Lục tiên sinh mới có thể mở. Nếu cô muốn đi qua đây thì xin Lục tiên sinh trước."
"Không phải……"
"Đừng nói nữa, cô đừng tưởng cô sử dụng mỹ nhân kế thì tôi sẽ thả cô đi ra ngoài." Mặc dù tai của anh chàng bảo vệ đỏ bừng, nhưng vẫn cương trực và thích đáng.
Diệp U: "……"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!